Saturday, July 16, 2022

Tập thơ Đạo của Levantrung 1

 
ÁNH SÁNG 
Chiếc lá rơi vàng bên xác bướm
Như tiễn đưa nhau tận cuối trời
Ai bước chân về, câu kinh lặng
Cánh buồm chiều tạt sóng trùng khơi
 
Tôi đứng bên thềm đêm cô tịch
Ngọn nến run trầm quyện bóng mây
Nghe rơi chìm giữa miền hư thực
Mộng du chi những cõi lưu đày!
Nghe rơi chìm giữa miền hư thực
Mộng du chi những cõi lưu đày!
 
Tôi thắp hồn tôi nghìn ngọn nến
Quay về sưởi ấm cuộc trần gian
Trăng từ thiên cổ còn soi bóng
Chợt bước phù vân thật khẽ khàng.
 
Tôi hóa thân thành những giọt sương
Tiêu sái trên hoa vạn ánh hồng
Đâu tiếng trăm năm về réo gọi
Tôi – người – tan giữa cõi trời không
 
BẢN DI CHÚC VIẾT CHƯA THÀNH 
Anh đã chạy một vòng quanh trái đất
Cuộc hành trình dài nhất của đời anh
Mỗi nơi qua gởi lại mảnh đời mình
Trên đá trăm năm trên đồi thiên cổ
 
Trên sóng xôn xao một trời giông bão
Trong gió oan khiên thổi bạc hồn người
Anh gởi lại từng giọt máu hồng tươi
Từng mảnh vụn thịt xương anh tàn rụi
 
Từng sợi tóc rơi buồn không vọng lại
Lời bi thương chạm vỡ nỗi đau này
Chảy suốt con đường hệ lụy trần ai
Anh gởi lại trên từng viên sỏi nhỏ
 
Bước chân nào xé đau hồn cây cỏ
Mỗi lối anh qua chạm nẽo luân hồi
Thiên thu về từng bản vị tinh khôi
Nghe vằng vặc trên đồi chuông Bát Nhã
 
Thời gian ngừng - rụng rơi vòng bản ngã
Thân phận người đội bóng dệt chiêm bao
Áo phong sương hoang mộng khúc dạt dào
Rơi hố thẳm – cõi mù sa ẩn nguyệt
 
Anh thức dậy từ trong lòng mộ huyệt
Về hay đi vẫn là cuộc vuông tròn
Khúc vô ngôn đã vẹn nghĩa sinh tồn
Nghìn năm qua chạy quanh vòng trái đất
 
Tiếng chuông nguyện vang thầm trong ký ức
Anh chạy hoài theo mây trắng trời xanh
Hết tháng ngày dài nhất của đời anh
Vẫn đau đáu gởi chút phần xương thịt
 
Đến lúc xuôi tay đến hồi kiệt sức
Anh lặng mình yên tĩnh cuối bờ tây
Gót phiêu diêu xin trả lại thân này
Thân cát bụi gởi cho đời nguyên vẹn
 
BẤT LỰC
Ai cũng đã một lần như thế
Chạy loanh quanh qua rậm rừng già
Chợt ngoảnh lại - trùng trùng dâu bể
Mới biết mình không vượt nổi sát na.
 
 
BAY CÙNG MÂY TRẮNG 
Tôi thấy mây chiều trôi rất xa
Có đàn chim hạc vừa bay qua
Tôi ngồi im giữa chiều cô tịch
Thấp thoáng trong sương một mái nhà
 
Trải qua nghìn kiếp trò dâu bể
Trăm khe vạn suối vẫn trời quê
Thong dong hòa quyện cùng mây trắng
Ảo tưởng rằng đi để trở về!
 
BAY VỀ ĐÂY NHÉ CHIM ƠI
Chim về đậu dưới hiên mây
Trên đôi cánh mỏng ướp đầy tình vui
Xuống đây chim nhé, chiều rồi
Lòng em vải hạt ngọc trời chim ăn
 
Xòe đôi cánh rất dịu dàng
Chim bay nhè nhẹ vào trang thơ hồng
Bay vào em một tấm lòng
Là bay vào cõi mênh mông thiện lành
 
Là bay vào cõi trời xanh
Hoa lòng nở tỏa hương tình từ tâm
Bay về đây nhé ơi chim
Lòng em dâng vẹn trái tim lặng thầm.
 (tặng một tấm lòng nhân ái)
 
BÊN BỜ SINH TỬ
Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Mỗi dòng trôi là một bất tư nghì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Thương phận mình lấp mộ kiếp thiên di
 
Lòng nhân thế chứa mịt mù mưa nắng
Còn gì đâu mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì đâu mà nghĩa trả tình vay
 
Ta đứng giữa trần gian bừng ảo mộng
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Một màu xanh tàng chứa cuộc bể dâu
 
Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Như áng mây theo mưa rụng cuối đồi
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người là điệp khúc chia phôi
 
Lòng dâu bể – trần gian là dâu bể
Ta bỏ đi, thơ vệt máu ven đường
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
 
BÊN KIA BỜ SINH TỬ 
(Kính viếng thi sĩ Hoài Khanh)
 
Đi là tiếp những chặng đường dang dở
Là trở về hội ngộ với trăng sao
Dẫu cát bụi cũng vàng lên rực rỡ
Khi thiên thu tàng ẩn mộng ban đầu
 
Đi là mở những chân trời tưởng khép
Là rạng ngời cháy rực bóng cô liêu
Khi đối mặt với lũy thành biến dịch
Đám mây ngàn chợt ướt đẫm rong rêu
 
 BỎ LẠI ĐỜI QUÊN
(Viếng linh hồn thi sỹ Phạm Ngọc Lư)
 
Đành bỏ lại giấc trần gian mộng
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
 
Xin hãy thắp nồng hương dòng thanh khiết
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không
Các em hỡi! Tình yêu nào bất diệt
Nụ tâm đồng ba cõi mãi mênh mông
 
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi
Các em hỡi! Thời gian nào khánh kiệt
Cội nguồn xưa bừng ánh nguyệt bên trời.
Bỏ trần gian bỏ lại tình bỏ bạn
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim rời bao điệp khúc lênh đênh
 
BÌNH YÊN 
Có giây phút thật bình yên
Lòng như mây trắng mấy miền sơn khê
Áo vàng ươm gió triền đê
Lạnh vừa đủ thắm lần về bến sông
Xa xa cánh én phiêu bồng
Một lần đi đã mênh mông đất trời
Cảm ơn sóng vỗ bên đời
Cho ta hiểu được tuyệt vời phút giây!
 
BỐN CÂU 
Đi suốt trăm năm đời rã mỏi
Loay hoay chưa cạn chén luân hồi
Hạt bụi vẫn góc trời trôi nổi
Vẫn còn nô giỡn giữa dòng trôi.
 
BUỒN VUI TÔI CHẢY QUA LÒNG NHÂN GIAN
Tôi xin làm một dòng sông
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân đời rớt nhẹ nhàng lên thơ
 
Tôi xin làm một con đò
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời
 
Tôi là tôi. Chỉ thế thôi!
Trải lòng ra với đất trời, hồn nhiên
Rồi một hôm rũ muộn phiền
Đùa vui tuế nguyệt an nhiên tôi về.
 
Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Vẫn tôi với một dòng trôi
Một dòng
Vẫn tôi
Chỉ một dòng sông
Thiền ca lồng lộng qua lòng nhân gian.
 
CẢM ƠN
Cảm ơn người đã khuyên tôi
Biết đi
Và biết
Dừng nơi phải dừng
Biết nhìn suốt cõi
Có Không
Biết buông bỏ hạt bụi hồng trần gian
Biết trong Tâm có Niết Bàn
Có hương huệ ngát cả trang kinh chiều
Cảm ơn giọt sương trong veo
Long lanh tận lúc tan vào vô biên.
(Kính tặng Sư Viên Minh)
 
CÁNH CHIM HUYỀN THOẠI
Có con chim lạ từ thiên cổ
Vỗ cánh bay về giữa tịch yên
Báo một tin vui cùng trăm họ
Con đường giải thoát vốn như nhiên
 
Mặt đất hồi sinh từng hạt bụi
Từng mầm đá sỏi cũng bừng hương
Mây gió nghìn phương về mở hội
Tiếng cười thơm ngát đượm yêu thương
 
Ai thắp đèn hoa ngàn cánh lá
Sáo diều bay vút mắt em thơ
Lòng em xanh mướt màu non mạ
Trẩy hội mùa trăng rạng cõi bờ
Vang vang gióng giã từng hồi chuông
Triệu bước chân đi nhịp rộn ràng
Chân trời rực sáng trong tim mẹ
Nhật nguyệt lung linh vọng ngút ngàn
Bóng chim huyền thoại từ thiên cổ
Bốn ngàn năm vỗ cánh bay về
Báo một tin vui cùng trăm họ
Đạo đời thiền vị thoát cơn mê
 
CHO TÔI GỞI LẠI MỘT NỤ CƯỜI 
Dù sao tôi cũng đã mỉm cười
Như nụ cười của Moris
Nụ cười Giờ Thứ Hai Mươi Lăm
Trước ống kính của một nhà báo Mỹ
Nụ cười sẽ xóa tan trong tôi những điều phi lý
Tưởng chừng như phi lý
Nụ cười của Lối Thoát Cuối Cùng
Bên một Khung Cửa Hẹp
Nụ cười của Một Thời Để Yêu Và Một Thời Để Chết
Với vết thương thối rữa trong hồn
Nụ cười giữa Thiên An Môn
Của mùa đông Budapest
Dù sao tôi cũng đã mỉm cười
Trong chiếc lồng chật hẹp
Tôi đã yêu đời bằng tình yêu của một người đang đứng trước bờ hủy diệt
Bên bờ vực tang thương tôi vẫn mỉm cười
Xin gửi lại mai sau âm đàn thênh thang mầu nhiệm.

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...