Saturday, July 16, 2022

Tập thơ Đạo của Levantrung 2

 
CHỐN VỀ
Rồi một hôm bên bờ sinh tử
Anh lắng nghe lời hát trăng sao
Ôi cung bậc nghìn năm thiên cổ
Phút tịch nhiên vằng vặc khơi màu
 
Xin thắp giùm đôi hàng nến tỏ
Dẫn soi đường khai mở tồn sinh
Ôi trái đất vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải vô minh.
 
Anh lắng nghe tầng mây viễn mộng
Lời chia xa – trùng ngộ – phù vân
Trong hiện thực điềm nhiên sống động
Anh trở về giản dị như chân
 
Xin mở hết cung lòng vi diệu
Cho hồn thơ lắng đọng kinh chiều
Ánh trăng nào soi đời du tử
Thuyền anh giờ thôi hết cô liêu.
 
CÓ – KHÔNG
Ta rằng CÓ Người rằng KHÔNG
Tìm nhau tìm giữa mênh mông cõi người
Kẻ đi ngược Người về xuôi
Mà đem dâu biển hẹn lời trước sau
Rồi khi mây trắng ngang đầu
Mới hay thiên địa một màu SẮC-KHÔNG.

CÓ MỘT NỤ HOA VỪA NỞ SÁNG NAY
Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa bao nhiêu năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ
Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Thực tại nào đánh thức giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn du tử
Những sớm gió chiều phai từ viễn xứ
Là dòng mây mầu nhiệm lộng hương trăng
Bỗng trở về nhiên tuệ cõi trăm năm
Nghe biển cả vọng loài hoa bất tử
Là đá vàng khắc vào tâm thi sĩ
Từng mênh mang lạc lỏng giữa con người
Vùi niềm đau loang hạnh phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Ôi lệ máu gợn trường giang vô tận
Nay một lần huyền rực ánh hào quang!

CÕI ĐI CÕI VỀ 
Đi là mở những con đường
Về là khép mộng nghìn phương rã rời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Về là gửi lại đất trời vô biên
 
Đi - Về trong cõi du miên
Là đi - về giữa triền miên cõi sầu
Đi đâu bắc lại nhịp cầu
Về đâu mấy nhịp tơ sầu khói sương
 
Đi là tiếp cuộc vô thường
Về là thoảng hiện quê-hương-đạo-đời
Về là ngồi lại bên trời
Ngắm mây phiêu lãng vạn lời tâm kinh
 
CÕI VỀ 
Thế rồi
Tôi
Đối diện
Tôi
Tôi nghe tôi thở
Tôi cười
Như nhiên
Thở ra một ít ưu phiền
Hít vào một ít uyên nguyên đất trời
 
Cuối cùng 
Tôi
Đối diện 
Tôi
Bay
Từ hữu hạn
Tới
Ngoài vô biên
Một tôi
Không ảnh
Không hình
Tôi
Trong tịch lặng
Mười phương cõi về
 
 
CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT
Khi băng qua sa mạc đời ta
Ta chưa hề dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
 
Khi băng qua cõi hoang vu đời ta
Ta vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
 
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
 
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Ngàn năm là con đường dài nhất
 
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất đời
Ta lạc ta từ những nỗi đau
Nhưng lạc nhau là những hạnh phúc nhiệm mầu
Là bài học cô thân trên dặm dài sinh tử
Để bất chợt một ngày nở trong ta đóa hồn nhiên vô tư lự.
 
 (Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm lại chính mình – Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với vô biên)
 
CON ĐƯỜNG VỀ CÕI VÔ BIÊN 
1.
Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Sơn khê tỉnh giấc chợt tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mờ
Hoang mê lụn cháy đôi bờ tử sinh
2.
Khói đùn theo gió lên mây
Gầy hao còn lại bóng ngày đời tôi
Trở về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự xóa đầy nỗi đau.
3.
Chiều nay gom lá trên ngàn
Thấy trong dâu biển hành trang bất ngờ.
Người từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên vẹn một bài thơ cội nguồn
4.
Đã từng cạn chén quỳnh tương
Đã nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Đã nghe lửa cháy từng câu thơ buồn
5.
Hỏi lòng còn nhớ hay không
Đời tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi-nghìn-trùng-muôn-hương
6.
Xin đừng hỏi: Ta về đâu?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không!
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi: Tuổi cùng tên!
Hết rồi nỗi nhớ niềm quên xa mù
Tương giao vạn cõi đời sau
Mãi cùng vạn hữu nguyên màu tình xanh.
7.
Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của dòng thiền nhân gian
Con đường mở lối thênh thang
Là con đường của bạt ngàn trong nhau
Con đường dẫn đến nghìn sau
Là con đường vạn nhịp cầu thiêng liêng
8.
Ôi con - đường – cõi - người - ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương
Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền thiên thu
 
CÒN GÌ
Nghìn dặm đắng phơi bốn mùa mưa bão
Dòng sông tôi không chở nổi con thuyền
Như bờ bãi hoang vu hồn lau sậy
Như bạt ngàn chim réo gọi mông mênh
 
Tôi là cỏ mọc ven bờ suối cạn
Chờ thiên thu mòn mỏi một dòng xanh
Như viên sỏi nằm trơ hồn trên cát
Dấu rong rêu trầm tích mãi xây thành
 
Thân tục khách trùng khơi tam thế mộng
Thảnh thơi về, bỏ lại chuyện trăm năm
Đồi sương bay vút tầng không gió lộng
Rừng thu xanh vời vợi ánh trăng rằm
 
Tùng phơ phất triều xa âm thiền vị
Bên đường chiều chập choạng nẽo tà dương
Tôi sẽ thắp tình tôi nghìn ngọn nến
Tôi sẽ thắp tình tôi nghìn ngọn nến
Người với người vĩnh cửu một tình thương
 
 
CƠN MỘNG THẾ GIAN 
Giữa cõi ta bà tan hợp
Âm vang mùa cũ điêu tàn
Ngất ngưỡng thềm xưa hiu quạnh
Bước trần ảo vọng đa đoan
 
Lá úa nghìn năm vẫn rụng
Rong chơi mây nước vô thường
Cung chiều giao duyên sinh tử
Bên thềm rêu đọng mưa sương
 
Giữa cõi ta bà hư-thực
Đời nghiêng dưới bóng cây già
Tàn thu đất trời sinh diệt
Nhiệm mầu vạn khúc tâm ca
 
Cô liêu vương tà áo mộng
Cố hương chôn kiếm năm nào
Bẻ đàn vân du đối ẩm
Cuối đường tình-đạo bên nhau
 
CUỘC ĐỜI (*)
Tôi đang vẽ vào trái tim trời đất
Vàng thắm màu mây giữa diệu thường
Tôi sẽ nạm từng dòng sương bát ngát
Vào cuộc đời như sen giữa đài gương
 
Tôi sẽ khắc vào rêu mềm trên đá
Tên loài Hoa Vĩnh Cửu tỏa hương trầm
Ai cũng sẽ cài hoa lên ngực ấm
Như màu trăng rằm suốt cõi trăm năm
 
Tôi sẽ trải trên đường về Tuyệt Đích
Thơ hồng như màu máu trái tim hồng
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông
 
Tôi sẽ dệt trong ngần màu nhung lụa
Từng sợi tơ vàng thắm buổi hoa khai
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xóa
Linh hồn tôi vời vợi cõi trần ai.
(*) Imaginaire de la vie
 
 
CUỘC TÌM KIẾM VÔ MINH
tôi tìm tôi trọn một đời
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cõi vô hình vô ngôn
 
hạt mưa rơi tự đầu nguồn
như tôi hạt bụi đóng tuồng ngàn năm
sắc màu nào của trần gian
để rồi phai nhạt lụi tàn không nguôi
 
ra đi từ cõi con người
Để về cùng với đất trời như nhiên.
 
ĐI VÀ VỀ
Ra đi, cuộc vạn lý hành
Mỏng manh hạt bụi rơi nhanh cuối trời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Thênh thang mây trắng bên đồi lãng du
Tinh khôi từng phút thiên thu
Bốn mùa thực tại mây mù sang trang
Sương lam quyện ánh trăng vàng
Suối nguồn vô lượng chảy tràn vào thơ
Rũ buông chiếc bóng dật dờ
Cửa tùng rộng mở bến bờ như nhiên
Đi là về cõi vô biên
Tâm ca vô niệm bên triền sắc không.

ĐÓA HUYỀN VI
Sống là vẹn nghĩa yêu thương
Đến đi vạn cõi mười phương diệu ngàn
Bước chân du lữ bên đàng
Hạc trong chớp bể hôn hoàng thong dong
 
Ngàn năm cỏ nội hoa đồng
An nhiên phơ phất hương nồng cuối sông
Nở cho nhau triệu đóa hồng
Đâu bờ vong diệt, phiêu bồng tử sinh.

DỤ NGÔN
Trong tôi là hơi thở của Đất Trời
Là nhịp đập của trái tim vũ trụ
Tôi đang sống với tấm lòng thiên cổ
Và yêu đời bằng mầu nhiệm thi ca
Linh hồn tôi là vạn cõi bao la.
Là nhịp đập của trái tim vũ trụ
Tôi đang sống với tấm lòng thiên cổ
Và yêu đời bằng mầu nhiệm thi ca
Linh hồn tôi là vạn cõi bao la.

EM VÀ CHIM TRỜI 
Em ra vườn hót với chim
Tim em nhịp với trái tim đất trời
Chim ơi nhặt hạt tình vui
Hạt trong bạch ngọc hạt ngời minh châu
 
Lòng em xanh biếc một màu
Là màu xanh thuở ban đầu nguyên xuân
Em ra vườn bay cùng chim
Trên đôi cánh mỏng chở tình mây bay
 
Chim ơi nhặt hạt tình này
Hạt ba nghìn cõi, hạt ngoài vô biên
Em ra vườn nói cùng chim
Con đường giác ngộ ta tìm trong ta
 
Trái tim đạo pháp sáng lòa
Em và chim giữa bao la nhiệm mầu.

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...