NỖI NIỀM DU TỬ
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Còn tình người xin gửi lại dương gian
Ôi lữ khách trần ai là quán trọ
Còn chênh chao hư thực đọng bên đàng
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trên từng phút luân hồi
Biết bao lần giữa lòng đời bão động
Vệt nắng vàng không đủ ấm bờ đông
Biết bao lần nhuốm hồn trong sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Ta chợt nghe những chờ đợi mông mênh
Trần mộng cháy giữa bãi cồn hư ảo
Cơn lốc xoáy cuộn trùng vây lận đận
Chút hương phai huyễn
Chút hương phai huyễn hoặc giấc mơ chiều
Chợt thấy ra cuối phương trời vô tận
Rủ phong trần du tử gót phiêu diêu
ƠN ĐẤT TRỜI VÔ LƯỢNG
Suối với khe vẫn trọn niềm chung thủy
Mà sông ơi có chảy ngược về nguồn
Vượt ghềnh thác qua núi cao rừng thẳm
Khe suối nguyện lòng gom nước về sông
Những lối nhỏ đường mòn đâu phải là không thể
Dẫn đưa về CON ĐƯỜNG LỚN thênh thang
Mỗi vì sao lẻ loi từng đóm sáng
Vẫn long lanh giữa trời đất vô cùng
Rất dung dị những hoa đồng cỏ nội
Mãi tỏa hương khoe sắc đẹp cho đời
Và ong bướm hòa trong màu lễ hội
Hiến dâng người trọn vẹn vạn niềm vui
Lá sẽ rụng cho chồi non búp nõn
Tiếp ơn đời xanh biếc cuộc tồn sinh
Thuyền vẫn dong buồm giữa trùng trùng biển sóng
Triệu con đường đều dẫn tới VÔ BIÊN.
PHÙ VÂN
Ai đứng giữa trần gian đầy hệ lụy
Hạnh phúc nào không ràng buộc nhiễu nhương
Trăng viễn mộng trên vực bờ mê hoặc
Hồn Đông Phương sáng rực cõi vô thường
Khi về với là muôn chiều hư tưởng
Là hoang vu chìm cuối mộng hoang đường
Là bát ngát một hồn sương gió lộng
Nhiên tịch vời ẩn trong nét đau thương
Khi về với là rời muôn nẻo biệt
Chút bụi hồng thanh lặng mấy trùng lai
Ai hiểu được mộ sầu xưa đã khép
Khi thiên thu ngào ngạt phút giây này
Khi về với là non ngàn dạo bước
Khép luân-hồi khép sinh-diệt-tồn-vong
Là không-có giữa tương phùng-chia biệt
Sợi tóc nào thôi trắng xóa phù vân.
PHƯƠNG NGÀN
Nằm nghe lá rụng bên đồi
Âm hao bước động luân hồi tử sinh
Xoay vòng bên nợ bên duyên
Chìm nơi gió bụi, giạt miền bão giông
Tìm chi trong cõi vô cùng
Vấp bờ hữu hạn một vùng hỗn mang
Nằm nghe gió lộng phương ngàn
Mây bay đầu núi, sương tan cuối rừng
Bóng người lồng với bóng trăng
Dang tay ôm nhẹ mấy tầng hư không
Nằm nghe thác núi mưa ngàn
Bỗng tan chảy hết bụi hồng trần gian
Nằm nghe tiếng hạc gọi đàn
Âm ba chìm lắng giữa hoàng hôn rơi.
QUÊ NHÀ (1)
Hạt bụi ướp vào sương
Còn thơm mùi cỏ dại
Bao la cõi vô thường
Còn nguyên lòng vô ngại
Thuyền bập bềnh theo sông
Giữa hai bờ chân giả
Trên đầu một vầng trăng
Vẫn rạng ngời vô ngã
Sông miệt mài chảy mãi
Gạn lọc hết bùn dơ
Trong dòng hương thanh tẩy
Ta trở về nguyên sơ
Bên trong đỉnh sơ nguyên
Miền yêu thương tuyệt đối
Thong dong giữa vô biên
Là quê hương nguồn cội
QUÊ NHÀ (2)
Tâm vô lượng giữa đời vô ngã
Đâu cũng là quê quán năm xưa
Cánh bằng vỗ phiêu du phương lạ
Ngát rừng hương từng phút giao thừa
Bay và lượn như chim cùng bướm
Chan hòa theo dòng chảy như nhiên
Trời và Đất mang tên Ánh Sáng
Rạng
Rạng ngời muôn Nẻo Hạnh Vô Biên
Ca và hát như loài giun dế
Hiện tiền trong mầm hạt duyên sinh
Ôi hạnh phúc xanh từ giọt lệ
Ta nẩy mầm tận đóa nguyên trinh
Chốn nhân luân trời thơ vời vợi
Tiếng chuông Huyền thở nhịp càn khôn
Nghe ai hát bên triền sương đọng
Chạm nhau giờ nở đóa vô ngôn
QUÊ VÀ QUÁN
quê là quán
quán là quê
ra đi là cuộc trở về thủy chung
sông và suối
suối và sông
sông đi là suối nối dòng trước sau
cõi vị lai
cõi ban đầu
hai miền tịch mịch, hai đầu hư không
sá gì dâu biển tang thương
quê trong quán trọ trên đường mây bay.
RA ĐI
Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi u hoài bàng bạc khắp sơn khê
Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã vơi đầy tan hợp
Bao nếp hằn khâm liệm nỗi tàn phai
Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Để trở về thăm thẳm cõi hư vô
Ôi vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Cõi vô cùng! Hiện thực ướp màu thơ
Trời mây xám mịt mù trên đỉnh núi
Hay vân du mở lối bước chân về
Ai biết được roi đời phơi tự ngã
Hiện hữu về mục rã giấc nhiêu khê
RONG CHƠI
Long lanh đi nhé hạt sương
Chiều tan sớm đọng vô-thường có-không
Tỏa hương đi nhé nụ hồng
Đông tàn xuân nở tồn vong đạo trời
Rong chơi đi nhé mây ơi
Trùng khơi sóng vổ lưng đồi gió reo
Nở vào nhau đóa vô ưu
Quay về ngồi giữa lưng đồi cùng trăng.
SINH NHẬT
Sinh ra đời là nối cuộc rong chơi
Là tiếp tục bao dặm đường dang dỡ
Trần gian ơi còn phù du trắc trở
Xin quay về rộ nở đóa từ tâm
Còn luân hồi nên còn chạm trăm năm
Ta sinh ra để biết màu dâu bể
Ta sinh ra để biết mình không thể
Mãi kiếm tìm mộng ảo giữa bao la
Sinh ra đời để nhìn rõ cái ta
Còn khép mở đi về trong vô vọng
Chưa chạm vô cùng nên còn chiếc bóng
Của kiếp người giữa bồi lở tàn phai.
SÔNG CHẢY VỀ ĐÂU
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể những câu chuyện đời
Lặng theo sóng vỗ trùng khơi
Sắc không mở cổng tinh khôi vẫy chào
Lênh đênh nhánh lục bình đau
Trăm năm nhuộm tím một màu bể dâu
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể thiên thâu nhập ngàn.
Sáo bay lẽ bạn xa đàn
Tiếng kêu rụng xuống bến hoàng hôn xưa
Có người trên bến sông mưa
Tử sinh lộng đỉnh Phật thừa như nhiên
SÓNG HOANG VU
Mê mãi bơi hoài trong biển lạ
Bao giờ ghé lại một bờ vui
Đã đem đời gửi nghìn con sóng
Nên biệt ngàn khơi mãi ngậm ngùi
Biển dâu lượn sóng năm mươi năm
Lặng giữa mù phương bóng nguyệt hồng
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông
Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh say mộng vỡ màn sương
Và thơ là những màu mây bạc
Đổ dài soi phận mảnh tang thương
Chơ vơ bãi cát con còng nhỏ
Xây mãi lâu đài trong giấc mơ
Biển tạt thềm hoang bừng khoảng lặng
Hải triều khơi vọng điệu vào thơ
Đàn chim mõi cánh đường di trú
Điểm giọt trần sa giữa cội tùng
Con nước nguyên xuân đầu ngọn cỏ
Phơi màu không lộ đỉnh thung dung
SUỐI NGUỒN IM LẶNG
Hãy lắng nghe IM LẶNG TỘT CÙNG
Trở về đối mặt cõi trời không
Cho nghìn đêm cháy là cơn mộng
Cho máu thiên thu rực ánh hồng
Hãy lắng nghe IM LẶNG TỘT CÙNG
Đang về tịch tịnh giữa mênh mông
Đang cùng tôi đắm vào vô tận
Réo gọi tôi về cõi tương thông
Ba ngàn thế giới trong thực tại
Một giọt sương rơi chứa biển trời
Đang chảy trong tôi niềm cứu rỗi
Cho NGUỒN IM LẶNG sáng tinh khôi.
Còn tình người xin gửi lại dương gian
Ôi lữ khách trần ai là quán trọ
Còn chênh chao hư thực đọng bên đàng
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trên từng phút luân hồi
Biết bao lần giữa lòng đời bão động
Biết bao lần nhuốm hồn trong sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Ta chợt nghe những chờ đợi mông mênh
Trần mộng cháy giữa bãi cồn hư ảo
Cơn lốc xoáy cuộn trùng vây lận đận
Chút hương phai huyễn
Chút hương phai huyễn hoặc giấc mơ chiều
ƠN ĐẤT TRỜI VÔ LƯỢNG
Suối với khe vẫn trọn niềm chung thủy
Mà sông ơi có chảy ngược về nguồn
Vượt ghềnh thác qua núi cao rừng thẳm
Khe suối nguyện lòng gom nước về sông
Những lối nhỏ đường mòn đâu phải là không thể
Dẫn đưa về CON ĐƯỜNG LỚN thênh thang
Mỗi vì sao lẻ loi từng đóm sáng
Vẫn long lanh giữa trời đất vô cùng
Rất dung dị những hoa đồng cỏ nội
Mãi tỏa hương khoe sắc đẹp cho đời
Và ong bướm hòa trong màu lễ hội
Hiến dâng người trọn vẹn vạn niềm vui
Lá sẽ rụng cho chồi non búp nõn
Tiếp ơn đời xanh biếc cuộc tồn sinh
Thuyền vẫn dong buồm giữa trùng trùng biển sóng
Triệu con đường đều dẫn tới VÔ BIÊN.
PHÙ VÂN
Ai đứng giữa trần gian đầy hệ lụy
Hạnh phúc nào không ràng buộc nhiễu nhương
Trăng viễn mộng trên vực bờ mê hoặc
Hồn Đông Phương sáng rực cõi vô thường
Khi về với là muôn chiều hư tưởng
Là hoang vu chìm cuối mộng hoang đường
Là bát ngát một hồn sương gió lộng
Nhiên tịch vời ẩn trong nét đau thương
Khi về với là rời muôn nẻo biệt
Chút bụi hồng thanh lặng mấy trùng lai
Ai hiểu được mộ sầu xưa đã khép
Khi thiên thu ngào ngạt phút giây này
Khi về với là non ngàn dạo bước
Khép luân-hồi khép sinh-diệt-tồn-vong
Là không-có giữa tương phùng-chia biệt
Sợi tóc nào thôi trắng xóa phù vân.
PHƯƠNG NGÀN
Nằm nghe lá rụng bên đồi
Âm hao bước động luân hồi tử sinh
Xoay vòng bên nợ bên duyên
Chìm nơi gió bụi, giạt miền bão giông
Tìm chi trong cõi vô cùng
Vấp bờ hữu hạn một vùng hỗn mang
Nằm nghe gió lộng phương ngàn
Mây bay đầu núi, sương tan cuối rừng
Bóng người lồng với bóng trăng
Dang tay ôm nhẹ mấy tầng hư không
Nằm nghe thác núi mưa ngàn
Bỗng tan chảy hết bụi hồng trần gian
Nằm nghe tiếng hạc gọi đàn
Âm ba chìm lắng giữa hoàng hôn rơi.
QUÊ NHÀ (1)
Hạt bụi ướp vào sương
Còn thơm mùi cỏ dại
Bao la cõi vô thường
Còn nguyên lòng vô ngại
Thuyền bập bềnh theo sông
Giữa hai bờ chân giả
Trên đầu một vầng trăng
Vẫn rạng ngời vô ngã
Sông miệt mài chảy mãi
Gạn lọc hết bùn dơ
Trong dòng hương thanh tẩy
Ta trở về nguyên sơ
Bên trong đỉnh sơ nguyên
Thong dong giữa vô biên
Là quê hương nguồn cội
QUÊ NHÀ (2)
Tâm vô lượng giữa đời vô ngã
Cánh bằng vỗ phiêu du phương lạ
Ngát rừng hương từng phút giao thừa
Bay và lượn như chim cùng bướm
Chan hòa theo dòng chảy như nhiên
Trời và Đất mang tên Ánh Sáng
Rạng
Rạng ngời muôn Nẻo Hạnh Vô Biên
Ca và hát như loài giun dế
Hiện tiền trong mầm hạt duyên sinh
Ta nẩy mầm tận đóa nguyên trinh
Chốn nhân luân trời thơ vời vợi
Tiếng chuông Huyền thở nhịp càn khôn
Nghe ai hát bên triền sương đọng
Chạm nhau giờ nở đóa vô ngôn
QUÊ VÀ QUÁN
quê là quán
quán là quê
ra đi là cuộc trở về thủy chung
sông và suối
suối và sông
sông đi là suối nối dòng trước sau
cõi vị lai
cõi ban đầu
hai miền tịch mịch, hai đầu hư không
sá gì dâu biển tang thương
quê trong quán trọ trên đường mây bay.
RA ĐI
Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi u hoài bàng bạc khắp sơn khê
Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã vơi đầy tan hợp
Bao nếp hằn khâm liệm nỗi tàn phai
Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Để trở về thăm thẳm cõi hư vô
Ôi vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Cõi vô cùng! Hiện thực ướp màu thơ
Trời mây xám mịt mù trên đỉnh núi
Hay vân du mở lối bước chân về
Ai biết được roi đời phơi tự ngã
Hiện hữu về mục rã giấc nhiêu khê
RONG CHƠI
Long lanh đi nhé hạt sương
Chiều tan sớm đọng vô-thường có-không
Tỏa hương đi nhé nụ hồng
Đông tàn xuân nở tồn vong đạo trời
Rong chơi đi nhé mây ơi
Trùng khơi sóng vổ lưng đồi gió reo
Nở vào nhau đóa vô ưu
Quay về ngồi giữa lưng đồi cùng trăng.
SINH NHẬT
Sinh ra đời là nối cuộc rong chơi
Là tiếp tục bao dặm đường dang dỡ
Trần gian ơi còn phù du trắc trở
Xin quay về rộ nở đóa từ tâm
Còn luân hồi nên còn chạm trăm năm
Ta sinh ra để biết màu dâu bể
Ta sinh ra để biết mình không thể
Mãi kiếm tìm mộng ảo giữa bao la
Sinh ra đời để nhìn rõ cái ta
Còn khép mở đi về trong vô vọng
Chưa chạm vô cùng nên còn chiếc bóng
Của kiếp người giữa bồi lở tàn phai.
SÔNG CHẢY VỀ ĐÂU
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể những câu chuyện đời
Lặng theo sóng vỗ trùng khơi
Sắc không mở cổng tinh khôi vẫy chào
Lênh đênh nhánh lục bình đau
Trăm năm nhuộm tím một màu bể dâu
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể thiên thâu nhập ngàn.
Sáo bay lẽ bạn xa đàn
Tiếng kêu rụng xuống bến hoàng hôn xưa
Có người trên bến sông mưa
Tử sinh lộng đỉnh Phật thừa như nhiên
SÓNG HOANG VU
Mê mãi bơi hoài trong biển lạ
Bao giờ ghé lại một bờ vui
Đã đem đời gửi nghìn con sóng
Nên biệt ngàn khơi mãi ngậm ngùi
Biển dâu lượn sóng năm mươi năm
Lặng giữa mù phương bóng nguyệt hồng
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông
Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh say mộng vỡ màn sương
Và thơ là những màu mây bạc
Đổ dài soi phận mảnh tang thương
Chơ vơ bãi cát con còng nhỏ
Xây mãi lâu đài trong giấc mơ
Biển tạt thềm hoang bừng khoảng lặng
Hải triều khơi vọng điệu vào thơ
Đàn chim mõi cánh đường di trú
Điểm giọt trần sa giữa cội tùng
Con nước nguyên xuân đầu ngọn cỏ
Phơi màu không lộ đỉnh thung dung
SUỐI NGUỒN IM LẶNG
Hãy lắng nghe IM LẶNG TỘT CÙNG
Trở về đối mặt cõi trời không
Cho nghìn đêm cháy là cơn mộng
Cho máu thiên thu rực ánh hồng
Hãy lắng nghe IM LẶNG TỘT CÙNG
Đang về tịch tịnh giữa mênh mông
Đang cùng tôi đắm vào vô tận
Réo gọi tôi về cõi tương thông
Ba ngàn thế giới trong thực tại
Một giọt sương rơi chứa biển trời
Đang chảy trong tôi niềm cứu rỗi
Cho NGUỒN IM LẶNG sáng tinh khôi.
No comments:
Post a Comment