Monday, September 21, 2020

Lữ Khách – Lửa – Lửa – Lục bát bốn câu - Lục Bát Dỡ Dang – Lục Bát LVT - Lục Bát Rã Rời - Lục Bát Tình - Ly Rượu Buồn Vỡ Giữa Cơn Mơ - Ly Rượu Đời Đã Cạn

 Lữ Khách – Lửa – Lửa – Lục bát bốn câu - Lục Bát Dỡ Dang – Lục Bát LVT - Lục Bát Rã Rời - Lục Bát Tình - Ly Rượu Buồn Vỡ Giữa Cơn Mơ - Ly Rượu Đời Đã Cạn.


LỮ KHÁCH

Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông

Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa

Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài

Ta ngồi đợi Ta Một người khách lạ
Quán khuya buồn Em Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.

                                   Lê Văn Trung

LỬA

Ta gõ cửa, gọi trần gian: mở cửa
Ôi vòng tay thần thánh cũng rung lên
Phút hoan lạc đã tràn dòng lệ ứa
Nở tinh khôi nguyên vẹn đóa hoa quỳnh

Xin rót cạn, đây chén đời uống cạn
Ôi huyền vi mầu nhiệm cửa tồn sinh
Ta đốt cháy cả vòng vây hữu hạn
Mở toang nguồn ân ái đến vô biên

Xin đập vỡ chén sầu trong hố thẳm
Đây hồn sương đây xác lụa bừng hương
Ta chết đuối trong dòng sông huyễn mộng
Ta đắm chìm trong suối lệ hoàng hôn

Hãy mở cửa, dù khung đời cửa hẹp
Bên kia trời lồng lộng cõi tình em
Hãy mở cửa! Mở toang lòng muôn kiếp
Mở toang lời thắp rực lửa tình đêm

Ta gõ cửa, gõ cuồng điên khát vọng
Cửa tồn sinh lồng lộng cõi trần gian
Hãy đốt cháy ngọn lửa tình bão động
Cho ngàn năm sáng rực giữa điêu tàn.

                                   Lê Văn Trung

LỬA

Lửa đã cháy
Đã rực ngời lửa cháy
Lửa của tình yêu Phan Thiết Phan Rang
Lửa của lòng anh lòng chị
Lửa rực tim gan
Lửa của tình em nhân hậu dịu dàng

Lửa đã cháy
Thơm mùi hương hy vọng
Lửa đã cháy
Dòng Cà Ty dậy sóng
Lửa gọi vang lời sông núi quật cường
Lửa ấm lòng ôi Tổ Quốc Quê Hương

Lửa như máu rực trời màu phượng đỏ
Lửa thắm trên môi nụ cười hoa nở
Lửa bốn ngàn năm
Lửa cháy bốn ngàn năm
Xin ngợi ca người
Phan Thiết 
Phan Rang

Đã thắp sáng trong tôi ngọn lửa hồng bất diệt.

                                   Lê Văn Trung


LỤC BÁT BỐN CÂU


em vui qua vạn nẻo đường
sao đành để lại nỗi buồn cho tôi
tôi gom những mảnh vụn rời
chôn sâu trong mộ không lời phân ly
Lê Văn Trung

 

LỤC BÁT BỐN CÂU

 

Chiều ra phố đứng nhìn trời
Thấy thiên hạ chạy ngược xuôi lạ lùng
Lạy xin trời đất bao dung
Cho tôi đậu giữa tấm lòng nhân gian 
Lê Văn Trung

LỤC BÁT BỐN CÂU


Mai qua chín cửa luân hồi
Chút tro bụi hóa thân tôi trở về
Gặp người giây phút rồi đi
Cho tàn mạc nỗi cuồng si một đời.
Lê Văn Trung


LỤC BÁT DỠ DANG


Người về câu lục dỡ dang
Vần chưa ôm vận lỡ làng lời ca
Nổi chìm thơ, nổi chìm ta
Đau từng con chữ xót xa từng lời

Người về câu lục chơi vơi
Lửng lơ theo gió rã rời theo mưa
Chuyện trăm năm cuộc tình người
Cầu không nhịp nối đò trôi bập bềnh

Người về câu lục chênh vênh
Câu rơi vực thẳm câu chìm bãi xa
Người về lận đận mình ta
Ngược xuôi chưa trọn câu thơ đời mình.
Lê Văn Trung

LỤC BÁT LÊ VĂN TRUNG

Hội An


Phố xưa
Người bỏ về đâu
Viễn Lai Kiều
Nỗi biển dâu
Vẫn chờ

Tôi
Người khách
Cũ
Nghìn xưa
Bước chân hụt giữa hai bờ Hoài giang. (LVT)

Xa Lạ    


Đôi khi dừng lại bên đường
Nhìn thiên hạ giữa phố phường ngược xuôi
Thấy ta lạ lẫm trong người
Thấy tình em cũng xa xôi nghìn trùng. (LVT)

Có Còn Ai?  

        

Muốn đưa tay níu tay người
Nhân gian rộng quá đất trời bão giông
Lòng khuya tăm tối mịt mùng
Có ai quay lại về cùng ta không?(LVT)

Trăm Năm Về Giữa

 Đêm thức giấc, giọt sương buồn

Rơi lạnh căm giữa nỗi lòng hoang vu
Hỡi em người của nghìn thu
Trăm năm về giữa mịt mù đời tôi. (LVT)

Vẳng Nghe Tiếng Gọi


 Tiếng ai gọi cuối con đường
Hay là tiếng của nghìn phương gọi về
Ta còn chìm giữa cơn mê
Vẳng nghe tiếng gọi mà se sắt lòng.(LVT)


LỤC BÁT RÃ RỜI


Cũng đành bỏ cuộc rong chơi
Ta về ngồi dưới hiên đời rong rêu
Xòe bàn tay tính tuổi Kiều
Mười lăm năm mà bấy nhiêu đoạn trường
Sao không đập vỡ cây đàn
Để đau thương máu lệ tràn năm dây

Cũng đành quên cuộc chơi này
Ta về vui với cỏ cây bụi bờ
Thương con cá quẩy đáy hồ
Nghe xao mặt sóng bây giờ chưa tan
Nhớ em thuở áo lụa vàng
Làm đau giọt nắng bến hoàng hôn xưa

Cũng đành quên một câu thơ
Đã chìm trong những cơn mơ rã rời
Xót xa gì mà chưa nguôi
Mà nghe tình đất nghĩa trời ly tan.

Ta về với suối cùng khe
Với rừng và rú nằm nghe gió rền
Gió rền trắng cõi nhân gian
Và nghe lửa cháy điêu tàn trong thơ.

Vườn xưa rụng một chùm hoa
Áo ai trắng lụa lệ nhòa trong sương
Có người nhớ một dòng sông
Thương con sóng vỗ vào mông mênh chiều.

                     Lê Văn Trung

 

LỤC BÁT TÌNH

a/

Đôi khi đời cũng rất buồn
Mà đôi khi cũng luôn tuồn nỗi vui
Yêu em hết đứng lại ngồi
Hỏi ra mới biết đất trời chẳng yên.

b/

Tưởng xa là sẽ quên nhau
Ai ngờ nhớ đến bạc đầu tình ơi
Có con dế nhỏ ngậm ngùi
Gáy khan cả giọng gọi người trăm năm. 

c/

Tôi ngồi đây trời đang mưa
Em ở đâu đó hỡi mùa thu xanh?
Có nghe lá rụng xa cành
Tiếng rơi như những giọt tình nhẹ rơi

d/

Ngoài kia gió ngậm mưa ngùi
Yêu nhau sao nở phụ lời trăm năm
Có con chim đứng bên ngàn
Nghe lời đứt ruột giọt bầm tiếng kêu. 

e/

Người từ vạn nẻo thu đông
Mà sao hương sắc bềnh bồng trang thơ
Con dế buồn gáy trong mơ
Nhớ mùi hương cũ mà ngơ ngẩn tình.

g/

Có người về bến sông xưa
Hỏi con đò cũ neo chờ nơi đâu
Lao xa bải lách bờ lau
Con cò vổ cánh bay vào trong sương
Bể dâu tan hợp vô thường
Người về trên bến Tam Thương gọi đò.
(tặng Lâm Anh)

 h/

Người lữ khách đến rồi đi
Tôi sân ga lẻ cuối ngày đìu hiu
Nỗi chờ đợi đã xanh rêu
Giật mình nghe tiếng tàu chiều xa xa.

 i/

Hình như Huế của ngày xưa
Có em tôi có bốn mùa nhớ nhung
Bây giờ Huế ngủ trong sương
Đường Thành Nội, bến sông Hương ngậm ngùi
Bao năm xuôi ngược đất trời
Tôi và Huế, Huế và tôi lạ lùng.

k/

Em đang nuối mộng thiên đường
Bỏ quên tôi giữa trần gian muộn phiền
Núi âm u đứng tịnh thiền
Sông hoang vu chảy trăm miền hoang vu
Một mình tôi giữa thiên thu
Lửa đam mê cháy mịt mù nhân gian.

 l/

Rất mong manh một cõi đời
Nơi tôi đã khóc cười với em
Đã chia nhau những nhọc nhằn
Những hân hoan những muộn phiền đời nhau
Đã dìu nhau bước qua cầu
Nhấp nhô sóng dạt niềm đau đôi bờ.
Môi tình giọt lệ vừa khô
Xin hôn vào cõi đợi chờ trăm năm.

                                    Lê Văn Trung


LY RƯỢU BUỒN VỠ GIỮA CƠN MƠ

Em ơi chén "rượu giang hồ" cũ
Ta uống chưa tàn một giấc mơ
Chưa uống mà ly buồn đã vỡ
Ly rượu buồn vỡ giữa cơn mơ

Hồn ta máu chảy như là rượu
Tình ta máu chảy như là men
Ta gọi trăm năm mà bật khóc
Ta gọi thiên thu mà muộn phiền

Đời chưa hào sỹ anh hùng tận
Bẻ bút mài gươm mà quặn lòng
Đời chưa "túy ngọa sa trường" hận
Mơ gì tài tử với giai nhân

Ta rót tràn ly, hề! Chiến quốc!
Ta uống cạn ly, hề! Xuân thu!
Thì có gì đâu hờn vong quốc
Không Ngũ Tử Tư mà bạc đầu

Đêm nay ta mời ta ly rượu
Đêm nay ta buồn trong cơn say
Tình đã vùi chôn mồ thiên cổ
Đất trời còn mất có ai hay!

                   Lê Văn Trung


LY RƯỢU ĐỜI ĐÃ CẠN
(Thơ cho cõi lặng im)

Ngày đã cạn ly rượu đời cũng cạn
Ta ngồi đây gõ mãi chiếc ly không
Ly đã vỡ và lòng sầu cũng vỡ
Thấy chăng em ta tan giữa VÔ CÙNG

Ngày đã cạn tình em không đành cạn
Ta ngồi đây đếm những giọt mưa buồn
Mưa đời ta mưa triền miên vô tận
Giọt mưa nào rụng tím cõi TÌNH KHÔNG !

                               Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...