Mai Mốt Tôi Về Không Còn Mẹ - Mai Người Về Không - Mái Nhà Xưa - Mật Ngữ - Mạt Vận – Màu hoa khế (2 bài) - Mầu Nhiệm Một Mùa Thu
MAI MỐT TÔI VỀ KHÔNG CÒN MẸ
Lê Văn Trung
MAI NGƯỜI VỀ KHÔNG
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Mai
người về không mà tôi mong
Thuyền đưa người qua mấy dòng sông
Người biết bến nào tôi đứng đợi
Lòng chưa chớp biển đã mưa nguồn
Mai người về không mà tôi vui
Tôi rải thơ bay cùng mây trời
Dù rét đầu đông hay nắng hạ
Dù gió nhàu phai vàng áo ai
Mai người về không sao tôi buồn
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
Mai người về?
Thôi
Người không về!
Tôi thắp cho hồng những giấc mơ
Trăm năm ai nhớ câu hò hẹn
Tình ơi vời vợi nỗi mong chờ.
Lê Văn Trung 5.11.19
MÁI NHÀ XƯA
(*) Hà Dục, quê nhà
của Nguyễn Kim, một người bạn.
MẬT NGỮ
Chân lý sẽ mở ra một chân lý khác
Và Chúa sẽ trở về với một dung mạo khác
Trong ngôn ngữ của anh em
Khi
Thích Ca tịch diệt dưới cội bồ đề
Ngài đã nói
"Ta chẳng nói gì"
Và đạo pháp
Ẩn mật
Diệu ngữ
Diệu ngôn
"Ai theo ta hãy vác Thánh giá"
"Chúng sinh ơi hãy tự mình đốt đuốc lên mà đi"
Tôi đang vác Thánh giá đời mình
Và
Tôi đang đốt ngọn đuốc đời tôi
Lửa cháy!!!
Lê Văn Trung
MẠT VẬN
Thôi bẻ đời ta thanh kiếm gãy
Thôi vỡ đời ta ly rượu buồn
Ta uống không đành, men rượu đắng
Ta nuốt không đành, giọt lệ tan
Chí
lớn lặng chìm trong đáy cốc
Ta thương Phạm Thái khóc Quỳnh Như
Chí lớn tan chìm trong khóe mắt
Ta thương Từ Hải, Thúy Kiều ơi
Ta thương ta sóng chìm sông Dịch
Thì đắng cay chi lòng Kinh Kha
Ta bẻ đời ta thanh kiếm gãy
Ta chết không đành, sống xót xa
Muối mặn gừng cay, không đành đoạn
Mà trăm năm đành đoạn tan lìa
Ta nợ từng mầm cây ngọn cỏ
Nợ khói quê nhà, nợ ánh trăng khuya
Ta nợ tình em không trả nổi
Năm mươi năm đá nát vàng phai
Thuyền ta chìm giữa dòng hưng phế
Thuyền em trôi giữa dòng thiên tai
Ta đốt lòng ta không đủ sáng
Ta ươm tình ta không nẩy mầm
Sinh bất phùng thời, hề chí lớn
Tan như hạt muối giữa trùng dương.
Lê Văn Trung
MÀU HOA KHẾ
Gió phơi nắng thắm
vàng tơ lụa
Trải xuống vườn xanh nỗi nhớ người
Có đôi bướm trắng vô tình quá
Âu yếm bay vờn theo nắng rơi
Hoa khế cũng vàng pha
sắc tím
Không rụng mà rơi rất nhẹ nhàng
Nhớ em chiều vắng buồn qua phố
Hương còn tương tư, hương chưa tan
Hoa tím hay thơ chùng
nỗi nhớ
Tím giữa vàng ươm nắng lụa vàng
Hoa tím hay lòng chưa kịp nở
Nụ tình dang dỡ với trăm năm
Bóng em - Hoa tím -
Chùng trong nắng
Tôi gửi về đâu màu tím phai
Màu hoa xưa rụng vào quên lãng
Tình em theo hoa từng cánh bay.
Lê Văn Trung
MÀU HOA KHẾ
Lê Văn Trung
MẦU NHIỆM MỘT MÙA THU
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment