Người Qua Đi Nhé – Nguôi Quên – Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi - Người về (2 bài) - Người Về Kể Chuyện Dưới Trăng – Nguyện cầu - Nguyệt Khúc – Nhã ca - Nhan Sắc
NGƯỜI QUA ĐI NHÉ
Người qua cho hết con đường cũ
Sẽ thấy tôi ngồi trong quán xưa
Góc quán còn thơm mùi hương phấn
Từ buổi người quên lại tiếng cười
Người
qua cho hết vườn thu biếc
Sẽ thấy sương chiều tôi rất xanh
Sẽ nghe gió chiều tôi thao thiết
Vi vu ru giấc mộng không thành
Người qua đi nhé dòng sông lụa
Tôi trải tình tôi những nhịp cầu
Sẽ thấy bờ tôi còn neo đậu
Lạnh bóng thuyền chao một nỗi đau
Và qua đi nhé, đừng quay lại
Bỏ một tôi buồn với quán xưa
Bỏ một vườn thu vàng nỗi nhớ
Bỏ lại dòng sông lạnh mấy bờ.
Lê Văn Trung
NGUÔI QUÊN!
Lòng cũng đã buổi tàn thu em ạ
Tình hoàng hôn xao xác gió giao mùa
Những chiếc lá cuối cùng treo nỗi nhớ
Mãi không đành rụng xuống nỗi buồn xưa
Ta cúi nhặt lên từng chùm rêu úa
Tìm dấu chân người một thuở giẫm lên rêu
Và lặng nghe tận linh hồn cây cỏ
Sợi tóc nào còn thoáng chút hương phai
Ta lặng nghe tiếng mùa xưa réo gọi
Sao không về cho kịp chuyến tàu khuya
Sân ga cũ đã chìm trong sương gội
Tiếng còi buồn vang vọng suốt cơn mơ
Màu trăng úa vàng theo màu lá rụng
Tình cũng vàng treo nỗi nhớ chênh vênh
Ta nhặt góp những tàn phai kỷ niệm
Trả lại người cho đủ nghĩa nguôi quên.
Lê Văn Trung
Người Trở Về Hẹn Tiếp Cuộc
Ra Đi
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Khi người trở về với bước chân đã ngàn dặm phiêu bồng
Mỏi Mệt và Hân Hoan
Khổ Đau và Hạnh Phúc
Không gì đẹp bằng màu năm tháng úa phai trên chiếc áo sờn rách trăm nẻo đường
xuôi ngược
Người trở về lời hát mặn trên môi
rơi bầm như giọt lệ
Người trở về đăm đắm mắt hoàng hôn bóng quê nhà xa khuất
Không gì đẹp bằng bước chân lãng du như màu mây viễn xứ
Cứ trôi hoài không kịp chuyến đò ngang
Người trở về dòng sông xưa đã khô nhưng lòng nhau xin đừng cạn
Ôi không có gì đẹp bằng bóng một người ngồi đợi cuối bờ dâu
Tóc trắng bạch vân mà lòng dâu xanh biếc
Người trở về như con tàu réo vang hồi còi thiên cổ đánh thức lòng đêm
Còn ai chăng giữa sân ga không đèn
Tóc buông xỏa suốt mấy mùa thu chảy tràn hồn thiếu phụ
Ôi có gì đẹp bằng đôi mắt màu trăng mùa nguyệt lặn
Chìm trong mây còn níu bóng lụa vàng
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi.
Lê Văn Trung
NGƯỜI VỀ
Từng cơn sóng động dội vào vô biên
Trầm nhang tôi thắp tình lên
Long lanh giấc mộng ảo huyền trăm năm.
Lê Văn Trung
NGƯỜI VỀ (2)
Người về Áo lụa phai
sương
Vàng hoa tôi rắc phấn hồng lên thơ
Người về hát giữa đêm mơ
Trăng đang hàm tiếu đôi bờ quỳnh hương
Người về Xuân Hạ Thu Đông
Môi trầm mắt ngọc một vùng chiêm bao
Người về Hoa bướm tìm nhau
Dòng sông tôi Hát bên cầu tình nhân
Người về Đóa lệ thanh tân
Chảy vô biên cõi trăm năm nhiệm mầu.
Lê
Văn Trung
NGƯỜI VỀ KỂ CHUYỆN DƯỚI TRĂNG
người
về kể chuyện dưới trăng
rằng màu thu đã nhuộm vàng chiêm bao
từ em áo lụa khăn đào
tay cầm hạt lệ thả vào lãng quên
người
về kể chuyện dưới trăng
rằng mùa thu đã quá giang xứ người
từ em để chiếc thuyền trôi
lòng ngang ngửa giữa ngược xuôi mấy dòng
người về kể chuyện dưới trăng
rằng rừng thu đã sương giăng áo chiều
còn đây dưới cội trăng gầy
người ngồi kể chuyện vơi đầy nợ duyên.
Lê Văn Trung
NGUYỆN CẦU
Tôi đang sống cùng linh hồn sỏi đá
Nghe điêu tàn bên gỗ mục rong rêu
Tôi đang thở bằng sương chiều lạnh giá
Bằng muộn phiền trong say tỉnh liêu xiêu
Hỡi anh em cõi phù sinh khánh tận
Xin nguyện cầu cho trái đất hồi sinh
Hỡi anh em bên vực bờ sinh tử
Xin rung chuông đánh thức trái tim mình
Tôi đang sống bằng máu xương thương tật
Bằng linh hồn vỡ vụn những niềm đau
Tôi hít thở cả bầu trời nhiễm độc
Và mỏi mòn cả những giấc chiêm bao
Chim bỏ rừng
Rừng không cây chim đậu
Rừng cháy khô
Sông suối cũng trơ lòng
Chuyến đò nhân gian thôi đành mắc cạn
Kinh nguyện cầu xin nối lại bờ sang.
Lê Văn Trung
NGUYỆT KHÚC
Lê Văn Trung – 1980
NHÃ CA
Xin nở bình yên một
đóa hồng
Trong lòng em tình vẫn nồng hương
Và tôi mùa vẫn còn nguyên đán
Còn khát khao hoài giọt nắng xuân
Xin rót vào thơ rượu
ái tình
Xin ươm vào mộng mật vàng ươm
Xin mây vàng thắm màu xiêm áo
Da thịt chìm trong hồn tuyết sương
Em, Nắng hoàng hoa
Nắng lụa hồng
Tôi trải hồn xanh biếc thảm xuân
Tôi đan ngàn sợi mây ngà ngọc
Em nở thơm từng nụ ái ân
Xin chảy thiên thu
dòng vô tận
Xin vỗ vào nhau sóng nhiệm mầu
Cho đóa tình nguyên màu nguyên đán
Xin tạ ơn đời vẹn trước sau.
Lê Văn Trung
NHAN
SẮC
Chiều rất mỏng
Ơi chiều
Rơi quá mỏng
Da thịt chiều cũng nhẹ mỏng như sương
Em nhan sắc
Nghìn năm thu ướp mộng
Mây hoàng hôn tôi lạc cuối sông buồn
Em nhan sắc
Hương phơi mềm theo gió
Vườn chiêm bao ai nhuộm thắm đêm hồng
Em nhan sắc
Ôi ngực cài trăng vỡ
Nghìn thanh âm đêm vỡ ngọc liên hoan
Ai trải chiều thơm vàng nắng
lụa
Cho áo chiều vàng cả một hồn thu
Cho đôi mắt hồ xanh bờ phương thảo
Cho tiếng cầm từng giọt oanh vũ châu
Tay bối rối tóc quỳnh hương
chảy mượt
Mây hoàng hôn hay tóc chải qua chiều
Lòng phong nhụy đã ươm mùa nhan sắc
Thu chưa vàng, da áo lụa trong veo.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment