Sunday, September 20, 2020

Nhan Sắc Hoàng Hôn - Nhan Sắc Trần Gian – Nhân tình và tình nhân - Nhắn Về Xứ Quảng – Nhành Hoa Nhân Ái – Nhiệm Mầu Một Mùa Thu – Nhịp Đập Sau Cùng

Nhan Sắc Hoàng Hôn - Nhan Sắc Trần Gian – Nhân tình và tình nhân - Nhắn Về Xứ Quảng – Nhành Hoa Nhân Ái – Nhiệm Mầu Một Mùa Thu – Nhịp Đập Sau Cùng

 

NHAN SẮC HOÀNG HÔN

Em nghe chăng gió chiều đông vần vũ
Bên hiên đời vàng rụng những mùa xưa
Ai nhuộm trắng cõi lòng em thiếu phụ
Mà sương phai bạc úa nỗi mong chờ

Tôi thầm đếm từng hạt sương trên cỏ
Thấy bóng mình tan giữa bóng mây trôi
Thấy lòng mình như ngày đông trở gió
Lạnh căm căm lạnh suốt cõi con người

Em nghe chăng tiếng chim chiều lẻ bạn
Soải lòng theo đôi cánh mỏi xa mù
Ai nhuốm lửa hoàng hôn tìm hơi ấm
Trong ngậm ngùi rêu mục những câu thơ

Tôi vẽ nốt linh hồn tôi chiếc lá
Màu vàng phai
Vàng nhuộm
Áo em vàng
Em trở lại như một người khách lạ
Cúi nhặt giùm chiếc lá đẫm hơi sương

Em có nghe âm hao lời hẹn cũ
Mà chiều nay vần vũ gió đông hàn
Xin tô lại phấn son hồn thiếu phụ
Cho tình nhau nhan sắc buổi hoàng hôn.

Lê Văn Trung
16. 12. 19


NHAN SẮC TRẦN GIAN

1
Mắt người ủ một màu trăng
Lệ người ướt một màu sương phai rằm

Tôi về trên bến trăm năm
Ngắm màu mây cũ vừa tan cuối trời

Tóc người chảy một dòng xuôi
Áo người lụa mỏng lộng ngời quỳnh hương

Tôi về tìm lại con đường
Ngày xưa ai gửi nỗi buồn vào thơ

Hồ xuân xanh vẫn còn đầy
Đường xanh xưa vẫn còn dài giấc mơ

Sắc hương ơi đến bao giờ
Vành trăng tuyết nguyệt chạm bờ môi xuân!

2.
Dòng sông người chảy qua tôi
Là dòng sông của đất trời tang thương

Gặp người trong cõi trăm năm
Xa người tận chốn mịt mùng trần gian

Nở chi một đóa quỳnh hương
Để màu sương cũ còn vương tóc chiều

Dẫu nghìn thu mãi xa nhau
Mây trời thiên cổ tóc người còn bay

Về chi giữa hội hoa này
Mà đau chén rượu tiệc bày chia tan

Nở chi sớm, mà vội tàn
Thôi chờ chi nữa đã hoàng hôn phai.

3.
Chờ người tóc rụng theo mây
Sợi trong hữu hạn sợi ngoài vô biên

Đã chìm tận cõi lãng quên
Sao còn vỡ lệ khóc tình duyên xưa

Chờ người đông sớm đoài trưa
Mấy mùa sóng động dội bờ thiên tai

Chờ người nắng nhạt mưa phai
Thuyền tôi đã cập bến này hoàng hôn.

4.
Sông tôi chảy một dòng buồn
Trăm năm bến vắng bãi cồn hoang vu

Tôi về
Trắng một bờ lau
Nghe con sóng vỗ lao xao cõi người

Nghe tôi chừng đã luân hồi
Hóa thân thành cánh bèo trôi lạc loài

Mà lòng xưa vẫn chưa nguôi
Màu mây thiên cổ tóc người còn bay.

5.
Trăng xưa giờ đã phai rằm
Hoa xưa giờ đã rụng tàn bến xuân
Và lòng xưa đã chia tan
Nét phù dung cũ chớm nhan sắc chiều.

6.
Em chở hết mùa xuân thời thiếu nữ
Theo dòng xanh về đậu bến sông người
Tôi một thuở lãng du hồn du tử
Gửi cuộc sầu tan với bóng mây trôi.

                       Lê Văn Trung

 

NHÂN TÌNH VÀ TÌNH NHÂN


Ta một đời dang dỡ
Kiếp phiêu bạt giang hồ
Ai giai nhân tài tử
Cùng bên trời đa đoan
Rượu nhân tình say tĩnh
Quê người mơ cố hương
Áo nhân tình trăm mãnh
Che không kín nỗi buồn
Năm mươi năm biền biệt
Đi không hết cuộc người
Năm mươi năm mù mịt
Tình gọi tình khôn nguôi
Thôi cũng đành dang dỡ
Lấm lem hồn lưu vong
Trang kinh đời loang lỗ
Những vết bầm máu xương
Tình như lời cổ tích
Kể hoài trong đêm mưa
Kể hoài mà không hết
Tình chết vùi trong thơ
Ai giai nhân tài tử
Tình bạc màu thanh xuân
Tình như là hạt bụi
Trắng một màu bạch vân.
Lê Văn Trung


NHẮN VỀ XỨ QUẢNG

Ai về xứ Quảng cho tôi nhắn
Sông Thu còn chảy thuận dòng xưa
Hay tình bồi lỡ theo mưa nắng
Bải mía triền dâu cũng xác xơ

Ai về Đại Lộc qua Duy Xuyên
Ghé hỏi thăm cô lái Bến Rền
Chờ hết Xuân Thu mờ vó ngựa
Trường Sơn bia đá đề vô danh

Ai qua Nam Phước lên Trà Kiệu
Tượng Chúa buồn thiu nóc giáo đường
Nhớ hỏi thăm người em năm cũ
Tiếng cầu kinh chìm giữa tiếng bom

Ai về xứ Quảng cho tôi hỏi
Sông Trà sông Vệ chảy về đâu?
Người đi sông chảy vào quên lãng
Người về lạc lỏng giữa Trà Câu
 

Ai ghé Bình Sơn về Mộ Đức
Nghĩa Hành, Đức Phổ viếng người xưa
Tôi thắp lòng tôi nhen đóm lửa
Hắt hiu Thiên Bút khói mây mờ

Sông Trà, Sông Vệ chảy về đâu?
Bão dậy Sông Thu sóng bạc đầu
Quê nhà đâu cũng là quê tạm
Thiên cổ chưa tàn cuộc bể dâu.

                        Lê Văn Trung


NHÀNH HOA NHÂN ÁI


Sẽ tìm thấy chút vui nào sót lại
Của nhân gian sau lễ hội tưng bừng
Sẽ chép những câu thơ đầy lòng nhân ái
Gửi bao cảnh đời khao khát một mùa xuân

Những áo hoa, những quần hồng, lụa là son phấn
Những trận cười chảy suốt rượu liên hoan
Cành hoa đó trên tay đời dẫu héo
Tôi gom về trang trí những lầm than

Làm kẻ hát rong, làm người rao giảng
Tôi hát tình ca, rao giảng tin mừng
Không vương miện, không hào quang lấp lánh
Bên những cảnh đời đói rách lang thang

Làm kẻ ăn xin, làm người khất thực
Những hạt cơm đời thừa thãi rớt rơi
Sẽ đến và đi chân trần trên đất
Cùng những linh hồn trôi giạt muôn nơi

Và hoa sẽ trong hồn tôi thắm lại
Mùa xuân vừa nở muộn ở trên môi
Em dẫu xa xôi hãy về cho kịp hái
Một nhành hoa nhân ái hiến dâng đời.

Lê Văn Trung

 

NHIỆM MẦU MỘT MÙA THU

 

Xin nở cho vàng hoa cuối thu

Cho men tình ái chảy vô bờ

Cho hương thiên cổ còn lưu dấu

Trên áo tình thơm đến sững sờ

 

Mây của nghìn phương hội ngộ về

Chập chờn trăm giấc mộng vờn bay

Em là hương của hồng-hoa-nữ

Em là rượu của lòng đang say

 

Trời cuối thu mà tình chớm thu

Tôi đang bay giữa nắng muôn màu

Tôi đang gọi gió từ muôn nẽo

Về đây cho kịp với trăng sao

 

Tôi đang dệt tiếp dòng thơ ngọc

May áo trang đài lụa tuyết trinh

Tôi đang vẽ sắc tình xanh ngát

Lên trái tim hồng rợn sóng xuân

 

Trời cuối thu, tình vừa chớm thu

Xin đừng lệ biếc, đừng mưa ngâu

Đàn ơi hãy chạm ngàn cung bậc

Cho giấc mơ thu mãi nhiệm mầu

Lê Văn Trung

 

NHỊP ĐẬP SAU CÙNG

Trái tim đau còn nhịp đập sau cùng
Vẫn thoi thóp nghe tiếng chiều than vãn
Níu hơi thở hắt hiu tàn giọt nắng
Níu lòng người nhòe nhoẹt bóng hoàng hôn

Nghe gió hoang vu thổi suốt cõi vô cùng
Nghe sóng vỡ chạm bờ đau thiên cổ
Nghe rền rỉ tận trùng trùng bia mộ
Người trăm năm về khóc giữa chiêm bao

Tạ ơn người, tạ lỗi với xưa sau
Xin trả lại trần gian này cõi mộng
Xin trả lại vẹn nguyên hình với bóng
Trái tim đau còn nhịp đập sau cùng

Chốn ta về là cát bụi hư không

                       Lê Văn Trung 

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...