Tôi Đang Lắng Nghe Trái Tim Mình – Tôi Gọi Tên Em Gọi Tên Mùa Đông – Tôi là người khách trọ của trăm năm – Tôi Rót Cạn Đời Tôi - Tôi Thở Cùng Mầu Nhiệm Của Vô Biên - Tôi Ru Tôi Ngủ - Tôi Từ Biệt Tôi
TÔI ĐANG LẮNG NGHE TRÁI TIM MÌNH
Tôi đang nghe trái tim mình đập rộn ràng một cơn đau hủy diệt
Tôi đang nghe trái tim mình ngợi ca nỗi khổ đau một tình yêu diễm tuyệt
Xin cám ơn đời đã cho tôi trái tim
Biết rót vào thơ những giọt máu tím bầm
Cho nở thắm trong hồn em vạn đóa
Tôi đang nghe trái tim mình ru lời ru của lá
Lá vàng thu vàng rụng những mùa đau
Ngày em ngang qua đời tôi mây biếc sương xanh cũng quá đổi nhiệm mầu
Đẹp như giấc mơ trong vườn hồng ảo diệu
Đẹp như tháng Sáu trời không mưa cho tôi quên đi hỡi Hoàng của Tố
Tôi đang nghe trái tim mình gọi mãi những bình minh
Một sớm sương tan trên cành xanh đôi chim nhỏ nằm kể chuyện tình
Về những chập chùng bập bềnh quên nhớ
Chuyện của mười năm năm mươi năm một trăm năm những cuộc tình dang dỡ
Và hình như tôi đang lắng nghe trái tim mình nhịp đập đã dần vơi.
Lê Văn Trung
TÔI GỌI TÊN EM GỌI TÊN MÙA ĐÔNG
Tôi gọi tên em như gọi tên mùa đông
Như gọi nỗi buồn tôi vàng giấc mơ hoàng hôn
Như gọi bước chân lẻ loi từng chiều từng sớm từng trưa
từng con đường trải dài nỗi nhớ
Tôi gọi tên em như gọi nỗi quạnh hiu
phố không đèn nằm nghe nỗi buồn rơi
chùng lặng trong góc đời bé nhỏ
Ngày nắng ngày mưa những xác lá im lìm
Ôi những linh hồn xác lá đã ngủ yên
Mà xao xác nỗi đau từ mịt mù tiền kiếp
Có ai gọi hoang vu về giữa thiên đường mù khơi tiếp tiếp
Có ai gọi tên tôi bập bềnh trên những dòng sông
Có ai gọi tình tôi về giữa mùa đông
Em xa hút trong nẻo đời quên lãng
Em xa quá giữa vô cùng vô tận
Thả lời ru chảy ngược bóng chiều tôi
Tôi gọi tên em tên mùa đông như một tiếng thở dài
Nắng phương ấy có vàng phai màu khăn lụa
Nắng nơi ấy có hồng phai màu môi đỏ
Gió tình ơi bay rối tóc hoàng hôn
Sương tình ơi lệ ngát mắt mùa đông
Tôi gọi tên tôi chập chùng lãng quên chập chùng nỗi nhớ
Tôi gọi tên em Ôi mùa đông Mùa đông!
Lê Văn Trung
TÔI LÀ NGƯỜI KHÁCH TRỌ CỦA TRĂM NĂM
Nắng phương ấy có vàng hơn nỗi nhớ
Có vàng hơn màu áo buổi xa nhau
Xin đừng ướp mây chiều trong mắt lệ
Đừng vờn bay tóc rối cuộc tình đau
Xin mười ngón tay nồng hương ân ái
Chải lời ru thao thiết giữa chiêm bao
Và chợt thấy câu thơ buồn đọng lại
Trong lòng nhau một nỗi nhớ không màu
Nắng phương ấy có chiều rơi quán vắng
Giọt café như giọt lệ rơi buồn
Nơi chiếc ghế, sẽ một đời hoang trống
Em thấy chăng còn đó một linh hồn
Lời của nắng nương theo lời của gió
Cho tôi về thắp ngọn nến hoàng hôn
Dẫu muôn kiếp tình em là quán trọ
Tôi là người khách trọ của trăm năm.
Lê Văn Trung
TÔI RÓT CẠN ĐỜI TÔI
Xin rót cạn chén đời tôi bão táp
Mưa tình đau còn tạt cuối phương người
Xin rót cạn ly sầu tôi cháy khát
Lửa tàn phai nào cháy cuộc tình tôi?
Em khoát áo, hoàng hôn, sông dĩ vãng
Dòng men tôi chảy suốt một chiều xưa
Em rũ tóc, hong khô lời ước hẹn
Sao nỡ đành! Tôi đẫm cả hồn mưa
Em hát mãi "kiếp nào" (*) ôi vạn kiếp
Bờ thiên tai đã bạt sóng xô thuyền
Tôi đứng giữa núi sầu dâng lớp lớp
Ai nỡ đành quên hết cuộc tình duyên (?)
Mây thì vẫn, muôn đời, mây viễn xứ
Tôi neo thuyền nằm đợi một vầng trăng
Ôi nhớ nhau chi tấc lòng thiên cổ
Lời ca buồn lạnh buốt bến Tầm Dương (**)
Ôi nhớ nhau chi trăng về viễn phố
Lá vàng tôi rơi rụng mấy mùa đau
Xin em nhớ, một điều không thể nhớ
Thơ tình tôi, bèo giạt bến sông nào?
Lê Văn Trung (Ngói)
(*) Tình khúc KIẾP NÀO CÓ YÊU NHAU
(**) Ý trong thơ ĐƯỜNG
TÔI THỞ CÙNG MẦU NHIỆM CỦA VÔ BIÊN
Cho tôi thở bằng hương đời vi diệu
Từ ngàn năm em ủ mật sương rằm
Nguyệt đã nở từ trăng em hàm tiếu
Nguyệt đã hồng từ lệ vỡ trăng tan
Cho tôi thở bằng hương mùa xiêm áo
Màu xuân thu em lụa gấm mượt mà
Ôi da thịt của đất trời hư ảo
Em là thơ ngà ngọc nụ quỳnh hoa
Cho tôi thở bằng hương trầm mê hoặc
Từ trăng sương em xỏa tóc đêm vàng
Lòng em nở cho ngàn rơi ánh nguyệt
Cho ngàn rơi mầu nhiệm nhạc huyền vang
Cho tôi thở. Ôi chiều tôi hấp hối
Phấn hương người là bùa ngãi linh thiêng
Em có nghe chuông đời tôi réo gọi
Tôi thở cùng mầu nhiệm của vô biên.
Lê Văn Trung
TÔI RU TÔI NGỦ
Tôi đang ru trái tim mình
Ngủ yên đi nhé đừng quên nhớ gì
Ngủ yên đi, lắng im nghe
Từng hơi thở của mùa đi chưa về
Từng lời gió động qua khe
Rừng muôn thu gọi bóng ngày mù xa
Ngủ đi kẻo mộng tan nhòa
Ngủ đi tôi, khúc Huyền Ca muộn màng
Tôi ru từng khúc dở dang
Lời ru thành giọt lệ hoàng hôn xưa
Ngủ đi tôi, đến bao giờ
Người về gõ cửa bên bờ trăng khuya
Người về áo trắng vườn xưa
Rủ sương ảo mộng cài hoa diệu kỳ
Ngủ đi tôi nhé, đêm này
Là đêm vô tận, đêm dài thiên thu.
Lê Văn Trung
TÔI TỪ BIỆT TÔI
Bây giờ tôi giã từ tôi
Tôi xa tôi, tôi chia đời tôi ra
Một tôi cuối bến giang hà
Một tôi xiêu lạc cồn xa bãi gần
Lệ người rụng xuống trăm năm
Giọt chìm cõi mộng, giọt tàn chiêm bao
Bây giờ tôi từ biệt tôi
Tôi chào tôi, không một lời tiễn đưa
Tay người vẫy mỏi trong mưa
Tôi đi
Tôi ở
Đôi bờ âm dương.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment