EM VÀ CỎ HOA
Mới hay hoa cỏ đẫm đầy sương đêm
Mới hay trời đất mông mênh
Từ trong hạt cỏ nẩy mầm vô ưu
Chảy an nhiên giữa tình người bừng hương
Suối lòng em một dòng buông
Tim em là đóa diệu thường ẩn hoa
Hòa nghìn cung bậc mượt mà yêu thương
Em cầm ngọn cỏ đẫm sương
Trinh nguyên trong cõi vô thường luân lưu
Lòng em như lụa vàng phơi ánh hồng
Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp.
Có các em lùa mây trắng làm hoa
Anh về đứng trên mỏm đá này
Tay các em là rừng
Tóc các em là cỏ
Hãy nghe anh hát – tên ca sĩ cuồng điên
Hát nghêu ngao như một người du mục
Hãy thắp giùm anh những vì sao
Khi gió đã băng qua triền núi biếc
Khi thiên nhiên đã phủ kín hồn anh
Ôi các em
Hãy đứng vòng quanh
Tung hoa lên trong giờ thánh lễ
Anh sẽ tặng các em những vòng kim cương
Làm bằng thơ tinh huyết
Có các em thổi tù và trong gió
Xin thả trôi những hệ lụy đời anh
Hãy rửa sạch những hạt bụi trên bàn chân cẩm thạch
Những dư ảo trên đôi mắt sao ngời
Để chúng ta được thánh tẩy
Đợi giờ phục sinh
Có các em nắm tay nhau khiêu vũ
Các em khiêu vũ trên hồn anh
Anh hát nghêu ngao những bài du mục
Các em hãy tung hoa trong giờ thánh lễ
Các em tung hoa lên hồn anh
Ôi các em
Tâm hồn anh là một chùm hoa trắng
Hãy khiêu vũ nữa đi
Hãy hát lên nữa đi
Các em thấy không anh đứng trên mỏm đá này
Đôi tay dang ra cùng bản trường ca vạn hữu
Những bài ca ngợi thiên nhiên
Có trái tim lưu ly
Tay các em là suối ngọc tuyền
Có các em thổi tù và qua lũng thấp
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin thả trôi những hệ lụy đời anh
Chúng ta sắp đến giờ thánh tẩy.
Bay nghìn năm trời mây trắng mông mênh
Gió hòa hợp thiền ca vàng hoa nở
Thơ nhiệm mầu là một ĐÓA KHÔNG TÊN
Thu chạm tôi nở rộ đóa vô thường
Sương chạm hoa vang u trầm tiếng mõ
Từng hồi chuông tan quyện thoảng trầm hương
Sóng lưu linh vang nguồn cội ẩn tàng
Bước du tử từ thiên thu vạn cổ
Nghìn năm qua sương trắng cuộc trần gian
Thơ phục sinh bừng sáng cõi vô cùng.
Dòng sắc không chảy dòng sông diễm tuyệt
Lời huyền ngôn từ vô thủy vô chung
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải được vô minh.
Ánh trăng nào rọi hôn hoàng cuộc lữ
Thuyền xuôi dòng thôi đậu bến cô liêu.
Ta về gửi áo phong trần lại
Trả hết trăm năm những nợ người
Hạt bụi đời ta giờ khô lệ
Từng rã rời trong cuộc nổi trôi.
Chữ nghĩa văn chương ôi phù phiếm
Trăm năm từng khắc đá đề thơ
Có ai về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa phủ bụi mờ
Đưa tay gạt từng chùm rêu mỏng
Lệ xưa trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Phai mờ như sương khói thiên di
Trở về là tàn cuộc rong chơi
Dòng máu trong tim hết ngậm ngùi
Trả nhau đã hết mùa dâu biển
Hết cả cơn mơ, giấc mộng người
HẠT BỤI (3)
Từ trăm năm cõi lưu đày nhân gian
Làm ơn cầm rất nhẹ nhàng
Rất mong manh, dễ vỡ tàn trên tay
Nhẹ như khói, nhẹ như mây
Nhẹ hơn cả tiếng thở dài trong tim
Ngày về xin trả mộng chìm – thoát thai
Rằng thiên thu hạt bụi này
Ngời phương nhờ cõi lưu đày nhân gian
Nghìn năm mây trắng trên đầu còn bay
Thấy chăng tuyệt phẩm trần ai nhiệm mầu!
Ngày vui ngắn quá dưới tay người
Ta ném trăm năm vào một cõi
Chỉ là dâu biển cuộc rong chơi
Nhân gian lau lách bờ hiu quạnh
Ẩn nét vô biên giữa thung triền
Thịnh suy đáy cốc chiều sương lạnh
Đá kè đang dạo khúc ca thiêng
Ngọn gió oan khiên nào thổi tới
Em ơi đồng vọng điệu Kinh mầu
Xa xăm chớp bể mưa nguồn vợi
Là áo thiên thu mỗi chuyến tàu
Hãy bắt đầu thôi ngày sắp hết
Chiều loang nhòa nhạt bóng mây ngàn
Hãy rót tràn ly màu ngọc bích
Rèm khuya đã lộng ánh trăng vàng
HIẾN DÂNG
Anh đem tuổi trẻ gửi vào giấc mơ
Hiến dâng trọn một đời thơ
Anh trôi về tận bến bờ vô biên
Và dâng trọn trái tim mình
Vào tim trời đất ấm tình nhân gian
Những xuân xanh
Những thu vàng
Những đông xám
Những hạ nồng hương sen
Anh về theo ánh sao đêm
Anh chìm trong những mùa trăng nguyệt hồng
Trải vào thơ vẹn tấm lòng
Gửi vào thơ cả linh hồn nguyên xuân.
7.11.19
Là nơi tôi đã ra đi thuở nào
Thời gian một giấc chiêm bao
Cái tôi hiện thực nhuốm màu thiên thu
Hoang sơ khói núi mịt mù xa khơi
Hình như tôi vẫn đợi chờ
Sống trong cõi chết như giờ phục sinh
Nụ cười phụng hiến đăng trình cuộc chơi
Tôi trở về hò hẹn với trăng sao
Tôi sẽ về tận những đỉnh non cao
Cùng mây trắng, cùng sương ngàn, suối biếc
Từ mênh mang diệu vợi đến vô cùng
Trong bất tận giữa đất trời diễm tuyệt
Tôi sẽ về mầu nhiệm cõi vô chung
Nghe tiếng gọi thiên thu lời vi diệu
Tôi đã đắm bao dòng sông mộng tưởng
(Ôi dòng sông một thuở tóc hoang đường!)
(Mây từ độ phương ngàn bay vô định)
Soi lòng mình xin ấm lại màu trăng
Ai có nghe tâm hương thiền cứu rỗi
Con đường hoa dưới chân ai
Là thơ tôi trải cho mềm gót chân
Một mai nằm dưới mộ phần
Có bàn chân đã một lần bước qua.
Con chim sâu nhỏ vui mừng hót vang
Nắng thơm lên cải bông vàng
Nắng ươm tà lụa lên nàng quỳnh hoa
Nắng trôi theo gió mượt mà
Nắng đang luân vũ trên tà áo bay
Người về hoa nắng trên tay
Hương ca vô tận dệt đầy trang thơ
Nằm ngủ dưới chân đồi
Gió phương người bát nhã
Ru mấy cõi tinh khôi
Bay qua rừng tây trúc
Tịch diệt dưới vòm cây
Cội thiền che bóng mát
Tùy duyên không tạo tác
Bước qua kiếp trăm năm
Chùm hoa khế vườn khuya vẫn nở
Ôi nhiệm mầu tím ngát vườn trăng
Ai về khoác sương mềm trong gió
Áo hồng hoang mây dệt sông hằng
Ai về khoác sương mềm trong gió
Áo hồng hoang mây dệt sông hằng
Gọi bên trời xao xuyến viền mây
Chú dế nghiêng mình bên hiên lạnh
Nằm ru hoài nhạc gió thu phai
Che bóng người đứng cạnh bờ ao
Đêm gầy hao chênh chao nhòa nhạt
Cây dạt dào chợt thức trên cao
Tím hồn ai, tím cả màu trăng
Bản giao hưởng cung trầm nhã nhạc
Tóc ai bay bụi phấn thu vàng?
Bao đời chưa đếm được ngàn sao
Đêm trầm mặc - đất trời thăm thẳm
Đang tuần hoàn kiệt tác tiêu dao
Chú chim còn ngủ nướng trên cành
Này chim ơi mơ gì đôi mắt
Cứ lim dim mộng cõi trời xanh
Giữa trời cao biển rộng muôn trùng
Vẫn khao khát cháy ngời hy vọng
Có một ngày soải vút không gian
Có một ngày soải vút không gian
Mặt trời lên, hoa rộ trong vườn
Triệu cánh bướm thay màu áo mới
Mặt đất này muôn thuở thơm hương
Đời trăm năm những cuộc tương phùng
Và giọt lệ Hồng Ân cứu rỗi
Là giọt thiền nhỏ xuống nhân gian.
Sương vẫn rơi hoài
Mây vẫn bay
An nhiên với cõi tịch liêu này
Hồn Người như đá nghìn năm cũ
Đọ với phong trần cát bụi bay
Chân tâm như một vừng trăng sáng
Đỉnh núi đầu non đứng một mình
Người đắm hồn trong miền tịch mạc
Trải lòng ra nhập với vô biên
Gió núi rung hồi chuông bát nhã
Người ngồi rỗng lặng cõi Huyền Không
Lá rơi rất nhẹ ngoài am vắng
Một tiếng vô thanh chìm mênh mông.
Bia đề: một hạt bụi hồng
Sinh: từ vô thỉ
Mãn phần: vô chung
Tử sinh là đóa phù vân
Luân hồi là cuộc sắc không xoay vần
Rồi khi nến lụn nhang tàn
Còn ai giữa cuộc trần gian khóc cười
Thiền lữ phiêu du cõi thế gian
Người đi tâm tịnh giữa ba ngàn
Núi lỡ non mòn khai liễu ngộ
Mây trôi bèo giạt ẩn huyền trang
Minh giác giọt hoàn nguyên tỏa rộ
Lòng từ chuyển vạn nẻo thênh thang
Ai hay từ độ sen vừa nở
Người trở về soi ánh đạo vàng!
Một miền trăng tịnh
Sương năm cũ
Bóng nhạn bên trời
Rụng tiếng đêm
Chuông mõ
Lẫn trong hồn gió núi
Đá trầm
Tịch lặng
Cõi như nhiên.
KINH VÔ TỰ
Ngàn năm cõi tịch liêu này
Thuyền về bến độ chở đầy hồn trăng
Lộng ngời mây bạc giăng giăng
Ôi hồn du tử thênh thang cõi về
Một lần y bát ra đi
Là từng bước đóa huyền vi nở bừng
Là về nhuốm lửa trời không
Thả bay đi nhúm bụi hồng tử sinh
Bên đồi nhật nguyệt chuông ngân
Lời kinh vô tự trắng ngần ngàn mây.
(Kính tặng Sư Viên Minh)
Tiếng chim reo trong những bụi hoa vàng
Hoa có biết vì đâu mà hoa nở
Hoa nở vì muôn vạn nẻo thu sang
Áo ai bay muôn cánh lục cánh hồng
Này chú sóc vui gì mà nhảy múa
Đôi mắt tròn lóng lánh giọt sương trong
Nhảy tung tăng trên thảm cỏ xanh rờn
Cô có nghe mùa thanh xuân vẫy gọi
Theo nhau về hòa tấu nhạc liên hoan
Chuông bình an gióng giả khúc kinh cầu
Xin làm hoa dâng vô cùng vạn hữu
Xin làm cầu nối kết những thương yêu.
Những hàng quán, những vỉa hè buổi sớm
Những người đến, người đi không hò hẹn
Và cả nỗi buồn bỏ lại hay mang theo
Tôi cám ơn từng chiếc lá vàng bay
Bay cuống quýt trên tóc chiều bối rối
Xin cám ơn những con đường tôi chưa hề đi tới
Những bến bờ trong vạn nỗi chờ mong
Cám ơn suối nguồn và những dòng sông
Những bèo bọt của một thời dong ruổi
Những chuyến đò ngang tay chèo rã mỏi
Còn lênh đênh nghe sóng vỗ mạn thuyền
Xin cám ơn người dù nhớ hay quên
Tôi vẫn nguyện trải lòng mình trong vắt
Xin cám ơn những lở bồi còn mất
Những dòng sông và những cây cầu
Cám ơn cả nguồn hạnh phúc và nỗi thương đau
Giọt nước mắt long lanh và nụ cười rạng vỡ
Ôi cõi trần gian, cuộc hành trình dang dở
Tôi vẫn đi cho trọn kiếp con người.
Bay cuống quýt trên tóc chiều bối rối
Xin cám ơn những con đường tôi chưa hề đi tới
Những bến bờ trong vạn nỗi chờ mong
Những bèo bọt của một thời dong ruổi
Những chuyến đò ngang tay chèo rã mỏi
Còn lênh đênh nghe sóng vỗ mạn thuyền
Tôi vẫn nguyện trải lòng mình trong vắt
Xin cám ơn những lở bồi còn mất
Những dòng sông và những cây cầu
Giọt nước mắt long lanh và nụ cười rạng vỡ
Ôi cõi trần gian, cuộc hành trình dang dở
Tôi vẫn đi cho trọn kiếp con người.
No comments:
Post a Comment