Saturday, July 16, 2022

Tập thơ Đạo của Levantrung 4

 
LỜI RU 
Đôi khi nhớ đến se lòng
Một lời ru thuở còn nằm trong nôi
Bây giờ Mẹ của con ơi
Mẹ là riêng một cõi trời lòng con
Mẹ là tuyệt đỉnh chon von
Nghe lòng thiên cổ vẫn còn lời ru
Âm vang một khúc kinh cầu
Ngàn năm Mẹ một vì sao sáng ngời
À ơi giọng Mẹ ru hời
Thiên thu còn vọng tiếng cười trẻ thơ
Mẹ nằm ru một cơn mơ
Ôi lòng Mẹ như mặt hồ vừa thu
 
Mẹ ơi! Mẹ là con tàu
Chở con qua những nông sâu phận người
Bây giờ Mẹ của con ơi
Con còn đây với những lời Mẹ ru
 
Mẹ nằm, như thuở trong nôi
Con ru Mẹ với những lời mẹ ru.
 
LỜI RU CỦA MẸ CHẢY ĐẦY LÒNG CON  
Mẹ nằm trong giấc mơ con
Ru câu sinh tử mỏi mòn trần gian
Mẹ nằm như chiếc thuyền nan
Lao xao tiếng sóng vỗ tràn bờ quên
Trôi đi ôi những ưu phiền
Buông đi ôi những nợ duyên nặng lòng
Mẹ hiền như một dòng sông
Chảy về đâu mà mênh mông biển trùng
Mẹ nằm trong giấc mơ con
Lời ru như gió thổi hồn mây bay
Con ngồi ru mẹ Ô hay
Mà lời ru mẹ chảy đầy trong tim.
2/12/2019

LỜI RU NHIỆM MẦU
Con về bên mẹ mẹ ơi
Lắng nghe lời mẹ ru hời ngày xưa
Tiếng buồn theo võng đong đưa
Tiếng vui từng giọt hiên mưa dịu hiền
 
Con trong lòng mẹ bình yên
Bao la, tình mẹ mông mênh biển trời
Lớn lên từ bốn tao nôi
Trái tim con mãi ấm lời mẹ ru
 
Con về bên mẹ mẹ ơi
Mà nghe tình đất nghĩa trời Mẹ Cha
Lòng con đã nở thành hoa
Nguyền dâng kính mẹ lời ca nhiệm mầu.
 
MAI MỐT TÔI VỀ KHÔNG CÒN MẸ
Rồi một buổi, tôi về, không còn mẹ
Chiếc giường đơn, trống lạnh, chiếu chăn buồn
Em ngồi đó, lòng còn nguyên giọt lệ
Hồn tan hoang như bụi khói hương tàn
 
Rồi mai mốt tôi về, không có mẹ
Căn phòng xưa giờ cửa đóng im lìm
Em ngồi đó, soi bóng mình nhỏ bé
Tiếng đêm buồn gọi mẹ buốt trong tim
 
Nhớ từng bữa, tay run, từng muổng cháo
Chan cả lòng em vào mắt mẹ diệu hiền
Từng giọt nước mẹ uống niềm yêu dấu
Mẹ mỉm cười đau quặn trái tim em
 
Mai mốt tôi về không gặp mẹ
Em ngồi ru rười rượi giữa chiêm bao
Cho tôi thắp nén nhang lòng nhỏ bé
Lời ru buồn mẹ vọng suốt trăng sao.
 
MÂY
Lang thang qua bãi bờ chiều
Anh đưa tay vớt ít nhiều mưa bay
anh trong áng mây này
Tan vào anh tận cuối ngày hoa niên.
Tan vào anh tận cuối ngày hoa niên.
 
 
MÂY TRẮNG THÊNH THANG 
Ôi hạnh phúc một chiều tôi với gió
Một chiều tôi trong gió chảy theo mây  
Cây đứng hát bên rừng hương nguyệt quế
Cánh chim hồng cao vút nhẹ nhàng bay
 
Ôi hạnh phúc tôi lắng chìm bên suối
Suối trong veo vời vợi ánh trăng vàng
Xin gội rữa linh hồn tôi đá sỏi
Đá ngàn năm kết ngọc cõi ba ngàn
 
Hồi chuông chiều âm vang lời vô tự
Huyền niệm về rỗng lặng một tâm không
Hồn mây trắng thênh thang hồn du tử
Bay cuối trời vẫn nhẹ gót thong dong
05. 08. 20
 
MẸ 
Mẹ nằm như thể mùa đông
Đang nằm trong cõi vô cùng đời con
Mẹ nằm như một nỗi buồn
Đang còn chảy giữa mênh mông cuộc người
Mẹ nằm nghe lệ đầy vơi
Giọt tan vào cõi, giọt rơi tận miền
Mẹ nằm bên một bờ quên
Nghe bên bờ nhớ chao nghiêng bóng chiều
Mẹ nằm nhìn bóng trăng thiu
Khuyết vào con một nụ hiu hắt cười
Mẹ! Ôi! Mẹ của con ơi!
Giang tay ôm cả đất trời vào con
Giang tay che kín nỗi buồn
Giang tay ôm cả linh hồn trần gian
Mẹ nằm ôm hết gian nan
Dành nhung lụa trải cho đường con đi
Đất trời có lắng im nghe
Lời ru của mẹ vọng về ngàn năm.
 
MẸ VỀ ÁO NHUỘM CÂU THƠ
(tặng Viên Hướng)
 
Mẹ về đứng giữa trời thu
Nghe ngàn năm vọng lời ru đất trời
Lời ru chảy một kiếp người
Gian nan thuyền ngược, đầy vơi bến bờ
Mẹ về áo nhuộm câu thơ
Tóc sương trắng cả lòng xưa mỏi mòn
Hỡi ơi trăm suối ngàn sông
Có nghe tiếng vọng tự nguồn cội xưa?
Mẹ là nắng, mẹ là mưa
Mẹ là tiếng võng đong đưa nỗi người
Tôi nghe giọt lệ mẹ cười
Nỗi đau mẹ nuốt, niềm vui mẹ giành
…cho con
 
 
MỒ CÔI
Mẹ chết từ khi con tập nói
Ngọng nghịu không tròn câu yêu thương
Chân non bò vướng bên khe cửa
Tay vói chưa qua một nỗi buồn
Nhớ vòng tay ấm đêm đông tái
Còn đâu!
Lạnh giá buổi thu tàn
Con nằm nghe gió lay cành lá
Mà ngỡ lời ru mẹ chứa chan
Ngày con tập nói chưa thành tiếng
Mẹ mớm từng lời môi sữa thơm
Con thấy con là con chim nhỏ
Trong đôi cánh mẹ ấm vô cùng
Ngày con tập nói
Con nào biết
Mẹ bỏ đi về nơi rất xa
Từng đêm con thấy con bên mẹ
Không khóc mà sao mắt lệ nhòa.
 
CÙNG MÂY TRẮNG
Trăng mùa xưa lạnh lẽo đồi Tây
Tôi lãng du theo bóng chim gầy
Mây rãi khắp đồi mây trắng xóa
Trắng cả hồn thơ trắng lạnh đầy
Gió buốt thiên thu mờ mấy nẽo
Áo phong sương đã nhạt đã nhàu
Tôi gói hồn thu trong chéo áo
Tôi gói tình thu trong nỗi đau
 
Tôi gửi thơ qua núi qua rừng
Gửi hồn thơ qua vạn bến sông
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi tan trong mây cùng mênh mông

Khi gửi thơ qua cuộc tình người
Vô thường lay động chút hương phai
Đất trời soi ánh trăng nhiên tịnh
Rơi xuống ngàn phương tháng lộng ngày
Là thế, dòng đời nhuộm sắc-không
Điềm nhiên đong cạn chén phù vân
Buồn thương chỉ đắm trong mê vọng
Cánh hạc lã đường mây thong dong
 
 
NẮNG (1)
Sáng hôm nay, trời trong, rất trong
Lòng tôi như một dải mây hồng
Bay trong sương nắng, vương trên lá
Nhuộm xuống vườn xanh, hoa ngát hương
Sáng hôm nay, trời xanh, rất xanh
Lòng thơm như một đóa hoa quỳnh
Nhà ai nở mấy nhành lan tím
Hồn tôi ai vẽ mà nên tranh
 
Hình như mùa đông chưa trở về
Hình như tình thu còn đâu đây
Tôi nghe gió hát lời thơ ngọc
Tôi nghe lá reo nghìn âm giai
 
Ai giăng tơ vàng như hương lộng
Phất phới bay trong nắng lụa là
Vượt ngàn âm vĩ rời cơn mộng
Giọt nắng nghìn xưa đã nở hoa
 
NẮNG (2) 
Ai đem nắng trải mạch nguồn thơ
Long lanh từng sợi mỏng tơ trời
Lòng vui theo gió vờn trên lá
Lòng reo theo nắng vàng đang rơi

Long lanh từng sợi mỏng tơ trời
Lòng vui theo gió vờn trên lá
Lòng reo theo nắng vàng đang rơi
Nắng thắm trên chùm bông tí ngọ
Nắng hôn mà mượt đóa quỳnh anh
Nắng như áo mới qua đầu ngõ
Nắng vẽ hồn tôi lên lá xanh
Nắng phơi lấp lánh những con đường
Nắng cười trong mắt, mắt mù sương
Nắng chảy vào thơ dòng hương mật
Nắng vẫn nghìn năm ánh diệu thường
 
NẮNG ĐÀ LẠT
Nắng trinh nguyên nắng mới tinh
Nắng reo trên lá nắng in bóng người
Nắng vàng hoa nắng hồng môi
Hồn tôi Đà Lạt nắng cười trong veo
Ai về ôm nắng về theo
Nắng trôi theo tóc nắng dìu dặt bay
Mắt ai sáng giọt nắng đầy
Nắng vương trên áo nắng gầy đôi vai
Trông theo nắng dát hiên ngoài
Lòng tôi như nắng chảy hoài trong thơ.
 
NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
(kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
 
Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
 
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vang vọng chốn vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm

 
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
 
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
 
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Ông hòa nhập cùng thiên thu lặng lẽ
Dòng sông xưa bờ quạnh bến hoang liêu

 
Ông trở về hạnh trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều

Bước đăng trình giữa đất trời vi diệu
Đã bao lần hổn hển một tình yêu
 
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về trong nỗi nhớ tiêu dao
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua lại tái hiện ảnh bào
 
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo thiên thanh
 
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về huyền âm còn cháy mãi
Trái tim nồng tịnh
Trái tim nồng tịnh hạnh chốn xa xôi
 
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
 
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần ôm vạn mối tình chung
 
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
 
NGÀY VỀ VỚI THIÊN NHIÊN 
Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Chút đời ta đã vô cùng sương khói.
Tình em nào có nghĩa gì
Bởi hồn ta phủ đầy mây trắng.
 
Thắp thiên nhiên bằng trái tim hồng
Ta thổi tù và trong chiều tĩnh mặc
Giao hưởng chập chùng vỗ nhẹ thinh không
 
Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
Trong cuộc tuần hoàn bất tận.
 
Ngày ta về với thiên nhiên
Lòng giăng đầy mây trắng
Ta ngủ cùng các vì sao
Giữa những chiều mênh mang sương khói
Ngày ta về với hư vô
Bay theo những cánh chim hồng
Trong cõi đời tịch mạc.
 
NGUYÊN XUÂN 
Bay cùng mây
Tan cùng sương
Nở cùng hoa
Cùng tỏa hương đất trời
Vổ theo cánh hạc lưng đồi
Hai vai nhật nguyệt giữa đời nhẹ tênh
Vang trong hồn những tràng kinh
Chảy cùng sông một dòng trăng nhiệm mầu
Xanh cùng xanh biển xanh dâu
Thở cùng nhịp thở ban đầu nguyên xuân
Người về rũ áo phù vân
Vẫn mênh mông
Vẫn trắng ngần nghìn sau.
 (Kính tặng Sư Viên Minh)
 
 
NHẸ BỔNG TRÁI TIM 
Thơ lịm vào thu rót mật
Lũ chim cứ mãi rộn ràng
Trái tim hoang sơ dìu dặt
Chao nghiêng rung những phím đàn
 
Thơ rơi trên lầu vọng nguyệt
Chim ơi vỡ giấc mơ nồng
Thiên di theo đôi cánh mộng
Luân trầm gió vọng tầng không
 
Thảo nguyên chim chuyền suối nhạc
Mây bay rọi bóng quan hà
Sóng vờn trăng treo vạn kỷ
Đất trời vỗ nhịp bao la
 
Ta bay theo vầng nhật nguyệt
Cõi chung là chốn quê nhà
Tinh khôi hương trầm mắt ngọc
Tình xanh một bước hoan ca

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...