Sunday, September 20, 2020

Ngậm ngùi (2 bài) - Ngang Qua Gò Dưa Chạnh Nhớ Thi Sĩ Bùi Giáng - Ngày Xa – Ngày xưa - Ngày Xuân Quá Vội - Ngày Về Với Thiên Nhiên – Nghe Tiếng Chim Cu Gáy Nhớ Những Ngày Đã Xa

 Ngậm ngùi (2 bài) - Ngang Qua Gò Dưa Chạnh Nhớ Thi Sĩ Bùi Giáng - Ngày Xa – Ngày xưa - Ngày Xuân Quá Vội - Ngày Về Với Thiên Nhiên – Nghe Tiếng Chim Cu Gáy Nhớ Những Ngày Đã Xa  

 

NGẬM NGÙI

Và cánh hoa đời quá lẻ loi
Một hôm nào rụng dưới chân người
Ôi hồn tôi với hồn hoa ấy
Từng cánh rơi theo nỗi ngậm ngùi.
Lê văn Trung


NGẬM NGÙI

Đã sống những ngày không đáng sống
Thì tiếc thương chi chuyện đất trời
Chén rượu mời nhau cay nước mắt
Cố thổ đành chôn nỗi ngậm ngùi
Lê Văn Trung

 

NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG

Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu

Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành

Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi

Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân

Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.

Lê Văn Trung (kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)


NGÀY XA

Em nào hiểu giữa cơn say
Ta chiêm bao thấy một ngày rất xa
Tình không không cửa không nhà
Lòng như mây trắng bay qua biển chiều


Sẽ tan vào cõi tịch liêu
Một đời cát bụi cuốn triều bão giông
Ta là bóng của hư không
Tình em là nẻo vô cùng khói sương


Em nào hiểu giữa tai ương
Ta như mây gió trên đường chim bay
Bù em một cốc sầu đầy
Uống cho ta thấy một ngày đã xa

                   Lê Văn Trung

tạp chí Bách Khoa, Sài Gòn, 1970

 

NGÀY XƯA

Chúng ta thường hoài nhớ về những tháng ngày đã qua
Đã trôi xa
Đôi khi đã mịt mù trong quá khứ
Đã trôi xa
Đôi khi đã chìm trong nỗi nhớ quên chập chùng năm tháng
Đã rong rêu hết cả tượng linh hồn
Những tưởng rồi như bèo bọt bên sông
Như bóng mây
Như khói sương
Bên trời viễn mộng
Như hoàng hạc bay đi
Bay hoài
Bỏ lâu đài hang động

Ôi cái ngày xưa ấy tưởng không còn
Hai tiếng ngày xưa quá đổi mênh mông
Nhưng kỳ diệu!
Hiện về như phép lạ
Và cái ngày xưa kia sao mà đẹp quá
Đẹp lệ ngời trong đôi mắt mù sương
Đẹp man dại như một sớm tinh khôi hoa bên bờ dậu nở vàng
Ta lặng đứng nghe trào dâng sóng vỡ
Ta thao thiết ôm ghì ta để nghe từng nhịp thở
Của ngày xưa thần thoại đã quay về
Trái tim ta cười nhưng chảy lệ pha lê
Em thần thoại
Em ngọc ngà
Tinh khiết

Ta chết lặng giữa đất trời xanh biếc
Chuyện ngày xưa đẹp như giấc mộng hoang đường.

Lê Văn Trung


NGÀY XUÂN QUÁ VỘI


Thế rồi xuân cũng vội
Trôi qua lòng hoàng hôn
Vàng hoa chiều tiếc nuối
Rơi như giọt lệ buồn

Hình như em cầm giữ
Năm mươi mùa xuân tôi
Hình như em vừa thả
Tình xuân tôi bên trời

Tôi hóa thân chiếc lá
Vàng suốt một rừng xuân
Em ướm lòng hương cũ
Chưa nguôi niềm lãng quên

Ngày xuân qua quá vội
Lòng chưa kịp giao thừa
Có người thay áo mới
Thầm nhớ mùi hương xưa

Tình em vàng hoa cúc
Từ buổi nguyệt chưa rằm
Tôi một đời nở muộn
Nở muộn hoài trăm năm.

                 Lê Văn Trung

 

NGÀY VỀ VỚI THIÊN NHIÊN


Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Chút đời ta cũng vô cùng sương khói.
Tình em nào có nghĩa gì với cỏ cây
Bởi hồn ta đã phủ đầy mây trắng.

Sẽ thắp sáng thiên nhiên bằng trái tim hồng
Ta thổi tù và trong chiều tĩnh mạc
Hạnh phúc em dầu rất hiển linh
Làm sao đưa ta đến những vì sao
Nở trắng một trời vĩnh cửu

Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
Đã tan vào lòng bất tận.

Ngày ta về với thiên nhiên
Lòng giăng đầy mây trắng
Ta đã ngủ cùng các vì sao
Giữa những chiều mênh mang sương khói

Ngày ta về với hư vô
Bay theo những cánh chim hồng
Trong suốt đời tịch mạc.

 (Tháng 6/69 -Tập san Văn)

                 Lê Văn Trung

 

NGHE TIẾNG CHIM CU GÁY NHỚ NHỮNG NGÀY ĐÃ XA

 

con chim cu gáy bên 
ta nghe như tiếng gọi bè bạn xưa
nhớ em tóc ướt chiều mưa
con đường đi học anh vừa mười lăm
nhớ hoa cau nở trăng rằm
nhớ mâm cơm mẹ ngoài sân gió nồm
nhớ mùi bồ kết nồng thơm
cứ thoang thoảng mãi trong hồn cỏ cây

ôi trăm năm cuộc vơi đầy
đẩy ta xa mãi những ngày đầy hoa
tìm đâu vạn nẻo vạn nhà
buồn nghe chim gọi đời ta giữa chiều
cúc – cu – cu buồn hiu hiu
tiếng tang thương đứt dây diều đồi sương

thuyền em trong đục mấy dòng?
bạn bè ta biết long đong cõi nào?
bao nhiêu nước chảy qua cầu?
cho đau lòng mẹ trắng màu thời gian

hoa cau rụng úa sau vườn
nhạt hương bồ két trên nguồn tóc xưa
nhà ai tiếng vọng ầu ơ
con chim nhớ bạn cúc cu gọi buồn.

Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...